Tài liệu ấy có nâng cao tin thần họ không?. Nếu không làm sao cho tài chánh khá lên được thì cũng cứ vui vẻ, đừng đày đọa tấm thân mà uất ức vì một tình cảnh không sao thay đổi được nữa. Ông Seifred giữ chìa khoá để mở cừa vườn, cho nên ông phải đợi tôi một giờ đồng hồ ở trong rừng vừa hầm vừa nhiều muỗi.
Mahlstedt nói vậy khi ông bị vùi xuống huyệt. Tôi có cảm tưởng sắp bị thần kinh suy loạn". Ngày lễ Giáng Sinh ông đã thưởng 34 người giúp việc một số tiền là mười ngàn Mỹ kim - mỗi người khoảng 300 mỹ kim - mà không một người nào cảm ơn ông hết.
Nhưng ông đã thấy hai người chung sống mà giận nhau đến không thèm nói với nhau nửa lời, chỉ vì người này nghi người kia lấn sang chỗ để đồ của mình mất vài phân; và một người nữa không chịu ăn nếu không kiếm được một chỗ khuất để khỏi trông thấy một tín đồ kỳ cục cứ mỗi miếng ăn nhai đủ 28 lần rồi mới nuốt. Thấy nghĩa lý gì không? Tỷ lệ là 1/5000. Tôi hoá ra chua chát và uất ức.
Trong nhiều hãng, có những nhân viên chuyên môn mua đồ cách nào lợi nhất cho hãng. Bây giờ tôi biết vậy vì tôi đã thấy sức đó thay đổi đời tôi ra sao". Đây là nguyên nhân thứ nhất:
Khi nhà xuất bản nói thẳng vào mặt tôi rằng cuốn ấy là đồ bỏ, rằng tôi không tài, không khiếu về tiểu thuyết, thì tim tôi muốn ngừng đập. L" vì dùng những lời sau này của Thánh Paul cách đây gần 20 thế kỷ để tự trách tôi thì không sai chút nào hết: Những bệnh đó không phải là tưởng tượng, tôi biết rõ vậy, vì chính tôi đã bị ung thư bao tử trong 12 năm trời.
Vậy phương sách thứ nhất để trị ưu phiền là bắt chước William Osler: "Theo luật trung bình nỗi lo lắng đó sẽ không xảy ra đâu". Hogan chưởng lý Nữu Ước nói": "Già nửa các vụ xử trong toà đại hình đều do những nguyên nhân rất nhỏ.
Công việc đó chán đến nỗi cô quyết định làm cho nó hoá vui mới có thể sống mà chịu nổi được. Không còn cách nào khác, tôi tỏ vẻ làm đúng chỉ thị của chúng. Thế rồi tôi nguôi dần và tôi cố gắng bắt tôi phải suy nghĩ về những vấn đề mà trước kia tôi không để ý hay có khi còn khinh thường.
Hai người chủ trại chết, rồi một người bỏ vợ. Mà ý niệm đó hoàn toàn tuỳ thuộc ta. Làm như vậy hai lần mỗi ngày.
Ở một chương trên, tôi đã nói, trong kỳ thi "diệt ưu tư", ban giám khảo chấmđược hai bài đặc sắc giá trị tương đương, sau phải phân chia giải nhất ra làm hai. Ông nhồi bông gòn vào lỗ tai để khỏi nghe tiếng động và để bộ thần kinh được yên tĩnh. Tôi quen một người làm giám đốc một công ty bảo hiểm lớn trong 15 năm.
Toscanini mỗi đêm chỉ cần ngủ 5 giờ, nhưng Calvin Coolidge lại phải ngủ 11 giờ. Như ông William James nói, nó làm cho đời sống có ý vị hơn, có sinh khí hơn, rộng rãi hơn, thoả mãn hơn. Tôn giáo lại giúp tôi nhiều hơn nữa vì cho tôi nhiều giá trị về tinh thần.