Thấy máu cũng không dồn xuống đầu như mẹ bảo mấy. Tôi biết làm thế nào khi tôi muốn hít thở khí trời. Mà không phải bất cứ cái gì hắn tạo ra ta cũng tạo ra được.
Một ngày thả ra nắng mặt trời. Bạn ghét sự đợi chờ. Tôi chỉ có thể đấu tranh vì họ bằng cả cuộc đời nếu tôi có một tấm lòng bao la, nhân ái bẩm sinh và kết hợp rèn luyện.
Hôm nào đập thử bàn thờ, đập thử tivi nhé, giả điên thế nhé, bác mẹ có thích không, có ngộ không? Tôi dựng chân chống xe ngồi đợi cô tôi vào chợ mua hàng mã về đốt giải hạn cho chị con bác tôi. Có thể em muốn thế trong những lúc cô đơn.
Ta viết không phải không có mục đích kiếm ba cái đó. Biển số… Biển số bao nhiêu nhỉ? Không nhớ. Những thứ đáng ghét nhất.
Tôi bảo than cũng là nhập ngoại. Và bà già cần nhiều hộp nhựa hơn là lòng thương hại đâu đâu. Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào.
Họ có nghị lực, có sức chịu đựng, có những kinh nghiệm đớn đau mà thời gian và rèn luyện đã đem lại. Nhưng sẽ có nhiều trách móc đấy, nếu quả thực bác vào viện là do bạn. Chính nó làm bạn đau không ít.
Muốn hiểu truyện này nếu không quá thông minh thì phải động não nhiều đấy. Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ. Em muốn cùng anh chạy vòng quanh công viên những buổi sáng tinh mơ.
Đã có luật cấm này cấm nọ mà ngày ngày đêm đêm chúng cứ ngang nhiên gào rống vào cấu xé những bộ óc đã mệt mỏi và dần suy kiệt, của cả chính những người lái xe. Và khi tích trữ được thì tôi lại mệt vì sự đi quá tải của đầu óc nhỏ nhoi. Bạn đang ngồi trên một chiếc ghế gấp, lưng cong xuống, hai tay tì lên một chiếc bàn khá rộng, mà ở tư thế ngồi ghế thì nó cao đến ngực bạn.
Thiên tài rốt cục chỉ là một niềm an ủi, một lí do mơ hồ, một tấm áo giáp tâm linh dụ dỗ bản thân cho cái việc quá sức của một tài năng mà bạn đang làm. Và tôi lại muốn khóc vì bất lực. Chả nghĩ nhiều cho ai được.
Ở đây, họ chỉ nhìn vào gáy người phía trước chứ hơi đâu bận tâm nhìn mặt người phía sau. - Ông quả là người biết lo xa. Đó là trạng thái mà cô nàng Buồn Ngủ ưa thích để nhảy vào đè nghiến ra.