Mai sau không biết thế nào, nhưng đây là cảm giác sợ phí, sợ mất của một người 21 tuổi chỉ sở hữu thơ và tay trắng. Sự vô lo của họ giết dần những thiên tài. Họ càng không biết có thể bạn chẳng được gì mà cũng có thể một ngày kia, khi bạn đang cầu bất cầu bơ, người ta tặng bạn một cung điện vì một lí do mà đã lâu bạn không thèm nghĩ tới.
Tinh thần của ta vẫn khá thông thoáng nhưng đầy mệt mỏi, đâm ra nó hay sợ vớ sợ vẩn, biết làm sao. Đơn giản là để sống. Đã đi một số cây số.
Thôi, năm nghìn đi ạ. Thái độ đó làm cho cảm quan phong phú thêm và đời sống gay gắt quá mức dịu đi. Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách.
Em sẽ bế con hôn lên trán anh mỗi lúc anh bắt đầu sáng tác. Câu này (nếu là của ông Phật) thấy hẹp nhất (trong những câu minh triết từng biết). Cái lồng to bị thủng và đang sửa chữa chăng? Hay là lũ chim không chung sống hòa thuận được trong cái lồng chung? Con phượng hoàng đất một mình một chuồng trông thật đẹp.
Kinh phí trên rót xuống cho chuyên án ma tuý là lớn nhất nhưng cứ như dầu được chuyển qua một dãy đường ống dài dằng dặc và đầy chỗ rò rỉ. Hãy để họ nói Những điều không sáng tạo. Hắn có thể đạt được trạng thái ấy một cách dễ dàng.
Thậm chí, có thể xuất hiện chút tò mò và hơi háo hức là khác. Từ lúc trẻ, sau một đợt dùng thuốc trị bệnh quá liều, bố bị hỏng khứu giác. Hai anh em kéo co vài lần bỗng bạn thấy mình không thấy mặt ông anh.
Gã thực vật gai góc viết lên cửa sổ một hàng chữ gần giống nét chữ của bạn. Tiếng nói đã trở thành một bộ phận của con người mà không dùng đến nhiều thì nó thật bức bí. Các chú các bác lái xe như bị nó bỏ bùa, không biết xấu hổ là gì, cứ nhấn lên nó làm một tràng dài quát nạt phố phường.
Nhưng đôi khi, với một bộ óc được rèn luyện tính hoài nghi và biện chứng, dần dà bạn phân vân trong giấc mơ của mình: Đây là mơ hay thực. Hai cạnh dài và rộng phía trong được bao bởi hai hàng cây (hình như là) keo cao vút. Tự do hay không còn tùy vào bộ óc của chính bạn.
Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ. Nghe rõ chưa? Mất giấc mơ rồi sao mày còn chưa tỉnh? Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình.
Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần. (Nhưng bây giờ tôi thấy, thực ra, mẹ rất mạnh). Mẹ tiếp tục lay bạn dậy, bạn cứ rúc vào chăn.