Không ăn cắp nó được. Trong một chương sau, tôi sẽ xét những cách thoả mãn khát vọng đó. Nó có thể phản bạn và làm bạn lạc lối đấy.
Và thưa bạn, có lẽ bạn là một thư kí công ty địa ốc, bạn ghét nghệ thuật, muốn bồi dưỡng tâm hồn bất diệt mà không thể yêu công việc thư ký của bạn được vì nó đáng chán lắm? Chắc chắn là như thế sẽ có lợi. Tôi nhấn mạnh bao nhiêu vào điều đó cũng không phải là thừa.
Nhưng bạn cũng không có thể tiêu non thời gian được. Bạn săn sóc thân thể, trong và ngoài; bạn dùng cả một đội quân, từ anh bán sữa đến chú đồ tể để bao tử bạn khoan khoái. Buổi tối bạn đọc một chương đi - thường ngắn lắm, không dài đâu - rồi sáng hôm sau tập trung tư tưởng vào chương ấy.
Nếu một người làm cho hai phần ba đời sống của mình tuỳ thuộc một phần ba còn lại, mà trong một phần ba này lại uể oải làm việc, thì làm sao hy vọng sống một cách đầy đủ được? Tôi hoàn toàn tin chắc rằng phần đông người ta thiếu suy nghĩ hơn là thiếu cái gì khác. Phân tích cảm giác ấy, ta sẽ thấy trước hết là một nỗi lo âu, bối rối, chờ đợi, ngóng trông, mong mỏi.
Nhưng ngay khi ông khép cửa, thì trí óc của ông, đã mệt nhọc gì đâu bỗng hoá ra lười biếng. Không yêu văn chương không phải là một tội, cũng không phải là dấu hiệu của sự ngu dốt. Y đi, hoặc nhờ một công ty du lịch chỉ dẫn, hoặc tự kiếm đường lấy.
Tôi nhấn mạnh bao nhiêu vào điều đó cũng không phải là thừa. Xét kỹ, ta thấy tiền bạc là vật chất tầm thường nhất. Vậy khi bạn khởi sự dùng tất cả thì giờ của bạn thì ít nhất bạn cũng nhớ rằng bạn chỉ được dùng thì giờ của mình thôi chứ không phải thì giờ của người khác.
Tiểu thuyết đó là cuốn Aurora Leigh mà tác giả là E. Bạn chưa biết thưởng thức tường tận từng tiếng vì bạn chưa bao giờ luyện tai nghe như vậy. Làm được một công việc mệt nhọc, lòng tự tin của bạn sẽ tăng lên.
Và càng ít suy nghĩ bao nhiêu thì càng ít có lý trí bấy nhiêu. Người ta phải thăm bạn bè. Họ ngồi xe máy phóng qua các miền trong xứ văn chương với mỗi mục đích là đi tìm cảm xúc mới.
Nhưng quả là tôi có đọc, chứ không phải là không. Bạn kêu lên: "Sao? Ông có ý dạy tôi sống 24 giờ một ngày nghĩa là 168 giờ một tuần mà ông chỉ tính có 7 giờ rưỡi thôi ư? Ông hy vọng làm được một phép mầu với số giờ đó ư?". Bước đầu nên rất chậm, có thể chậm một cách quá đáng nhưng phải rất đều đặn.
Ta hăm hở chạy đón chuyến xe điện cuối cùng và khi đứng nghỉ ngơi để đợi xe, thì nó đi đi lại lại bên cạnh ta và hỏi ta: "Này anh, anh đã dùng tuổi xuân để làm gì? Và bây giờ anh đang làm gì?". Nó có thể phản bạn và làm bạn lạc lối đấy. Thái độ ấy hoàn toàn vô lý và có hại vì ông đã coi trọng một khoảng thời gian mà ông trông cho mau hết.