Lấy 2 cái chìa khóa tủ để đồ, 2 cái khăn tắm. Hắn cũng thông minh đấy chứ. Ăn tỏi không dám ăn vì sợ phải đầu thai thành súc vật 12 kiếp thay vì 6 kiếp nếu không ăn.
Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống. Cháu nói thế không đúng. Đây chỉ là một sự sống sót qua vài cạm bẫy đầu tiên.
Những con đường sẽ đi đến đâu? Nhiều người đã đang và sẽ hỏi thế. Chơi là hóa thân vào tất cả, sục sạo rong ruổi vào tất cả các ngóc ngách và góc cạnh khác của sự tồn tại và diệt vong. Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra.
Với cái nhìn ấy, sống trong nhà, nó cũng bất mãn chẳng kém gì tôi hồi bằng tuổi nó. Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan. Chỉ có một cách giải quyết thôi, vứt bớt những gánh nặng vô hình đi.
Có người cười toe toét. Việt Nam vô địch! Việt nam vô địch! Họ gào lên. Ông yên tâm, việc này không hề phạm pháp.
Có lẽ bố đã qua rồi cái thời dũng mãnh. Cái này tùy cậu hiểu hoặc không hiểu hoặc coi là chơi hoặc không chơi: Những mâu thuẫn nội tại này đánh nhau rất mệt, đôi lúc phải phó mặc cho tiềm thức giải quyết.
Khóc sau hoặc trước mỗi chu kỳ lột xác. Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới. Nhủ cố nhớ mà viết lại những đoạn thú vị.
Bạn có cảm giác vừa ham muốn vừa sợ hãi độ sâu của nàng. Chúng là những bước chân của suy nghĩ. Trình báo sao đây? Trước tiên là với bác trông xe.
Cái bộ mặt đó tôi đã nhìn thấy một lần và không muốn thấy lần hai. Cứ ngỡ mình yêu mình. Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng.
Mà sống khoa học một chút. Và lẻn vào hủy hoại nốt tình cảm gia đình. Chưa từng hỏi và chưa từng ai trả lời.