Hàn Quốc, Đài Loan và đang lan tỏa nhanh chóng sang các quốc gia, châu lục khác những tháng đầu năm 2005. Có rất nhiều Cây Bốn Lá thần kỳ, có cả phần cho ngươi, thế nhưng ngươi đã bỏ cuộc: ngươi đã đánh mất niềm tin vào điều tốt, vào chính bản thân mình. Còn mình thì hãy làm và tin vào việc mình đang làm - cho dù bây giờ không ai hỗ trợ, chỉ lối.
Bà là cư dân đầu tiên của khu rừng, thế thì chắc hẳn bà phải biết điều gì đó về cây bốn lá chứ. Nott chạy ngay đến trung tâm của khu rừng. Cây Bốn Lá thần kỳ chỉ nảy mầm trên mảnh đất của con là vì con đã tạo ra những điều kiện lý tưởng nhất cho nó.
Không đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Anh cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ. Giấc mơ làm chàng vui sướng biết bao!
Cuộc đời tôi xuống dốc đến độ đã có lúc tôi biết cơn đói là như thế nào. - Chắc cậu còn nhớ cái ngày mà gia đình tôi dọn đi lúc chúng ta mới lên mười. Tôi không hề nghĩ rằng đó là một câu chuyện vô bổ.
Sáng hôm sau, Nott - hiệp sĩ áo đen, thức dậy trong tâm trạng khá chán nản. Chẳng có gì ngạc nhiên khi Nott quyết định như vậy vì đó là một đặc điểm của những người tự cho là mình thiếu may mắn. Thế nhưng cũng chẳng có gì khác hơn nữa.
Nott nhận ra rằng mình chẳng thể nào hỏi thêm được gì nữa, vì thế anh ta leo lên ngựa quay đi và quyết đợi đến ngày hôm sau. Chàng nhớ lại lời dặn của người ông quá cố: Cuộc sống sẽ mang lại cho cháu những gì cháu đã cho đi. Thật ra, cây bốn lá chưa bao giờ mọc ở khu rừng Mê Hoặc cả.
Một số khác thì không. Thậm chí người ta còn nghe những tiếng thở dài chán nản. Các hiệp sĩ nhìn nhau.
Khi Sid tới nơi, chàng chỉ còn đúng hai tiếng trời sáng nữa để có thể moi tìm bỏ những hòn đá ẩn trong đám đất mới của chàng. - Nhìn kìa! Một trong hai hiệp sĩ đi tìm sự may mắn đã đến đây! Bốn ngày qua các ngươi là chủ đề chính bàn tán trong khu rừng này đó. Chỉ có cách làm như vậy ngươi mới biết rằng Cây Bốn Lá thần kỳ không hề mọc ở đây.
- Được rồi, ta tin nhà ngươi, nhưng ngươi không được làm ồn đấy nhé. Tôi luôn có trách nhiệm về tất cả những việc diễn ra quanh mình. Không cần phải nói thêm gì nữa, ngôn từ thường không cần thiết giữa những ngườibạn tâm giao, tri kỷ.
Lúc đó, Nott hiểu được tâm trạng của những người khi biết rằng may mắn đã không mỉm cười với họ. Sid suy nghĩ trong chốc lát, sau đó chàng nói: Ngày cứ tàn dần nhưng vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra.