Rồi hắn biến đi đâu đó. Nền trời xanh thẫm, hàng cây xanh lục, thảm cỏ vừa cắt xong lên mầm xanh nõn. Thôi, bác đừng xuống.
Tin một chút, một chút thôi, em ạ. Bạn thử phân tích kỹ hơn sự lạc lõng của mình trong thế giới này. Hơn thế nữa, ông cụ luôn bị những cơn đau khủng khiếp hành hạ.
Nhưng chưa viết nốt đoạn đời này thì chưa thấy tạm trọn vẹn để sẵn sàng chờ cơn gì đó của họ. Bất chấp lời kêu gọi cứ 30 phút lại trào ra khỏi miệng loa: Mong quí vị giữ gìn vệ sinh chung, không nói những lời lẽ thiếu văn minh và không hút thuốc… Khi vào sân, những người bảo vệ yêu cầu bỏ chai nước khoáng lại. Tôi tưởng tôi ngu mấy môn đó nhưng về sau nhìn lại, hóa ra tôi chẳng bao giờ học bài về nhà.
Nhưng họ đã quên sự bất bình ấy và cũng chẳng tìm ra được những cái đúng đắn, hay ho đôi lúc lạc vào trong những giáo điều vô nghĩa-như khi sục một chiếc vợt xuống mương nước toàn cá lòng tong đôi lúc cũng tình cờ vớt được một con cá đẹp. Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này. Như bình mình chẳng hạn.
Dù bây giờ lâu lâu chợt gặp nàng, tôi không thấy hạnh phúc và đớn đau như trước đây vài năm nữa. Bác trai nghiện thuốc lào, hứa bỏ mãi không được. Dù sao, đó cũng có khía cạnh của xu hướng phát triển không ngừng.
Một hai lần không ăn thua, bạn vùng mạnh, rồi cũng thoát. Lấy 2 cái chìa khóa tủ để đồ, 2 cái khăn tắm. Và để trung thực với mình, anh không hướng về nó nữa.
Và dĩ nhiên, nó cần thuộc ít nhiều quyền sở hữu của họ. Bạn không định làm một tấm gương hoàn hảo. Từ lúc trẻ, sau một đợt dùng thuốc trị bệnh quá liều, bố bị hỏng khứu giác.
Nhưng trong khoảng này, ai đã thực sự chú tâm tích lũy điều đó bên cạnh việc lao vào guồng xoáy kiếm tiền. Phụ nữ thì thường có ai nghe hoặc không có ai nghe cũng tâm sự. Và trong chính khoảng bị nghẹt thở đó, họ phải đặt nền móng cho thế hệ sau.
Đầu và da mặt bạn mát lạnh. cả đời tôi phải đóng vai không phải thiên tài đóng vai thiên tài. Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không.
Bộ ngực như trồi, như bị giật bung ra khỏi màn hình. Nó có nhiều thiệt thòi hơn tôi là tâm hồn thiếu những kỷ niệm sâu sắc về tình yêu thương, không được ông bà chăm sóc nhiều như tôi. Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không.