Tôi khóc vì tôi cũng chẳng ham gì danh hiệu đàn ông chân chính. Với bác gái, tôi không dám im lặng khi bác hỏi. Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức.
Tất nhiên là anh không đích thân cắn trực tiếp mà anh lại dùng đến những con chó ngao của anh. Trong sự đối phó với sự suy kiệt cũng như không thỏa mãn để có thể tiếp tục lao động: Viết. Chúng tôi vào thang máy và đi lên.
Bác gái nằm giường đối diện cũng dậy. Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học. Rút kinh nghiệm nhé con.
- Tôi biết ông sợ làm tổn thương đến vợ ông. Đúng là đồ trẻ con phải làm ông cụ non. Cái đó sẽ là một đại diện nhỏ cho tinh thần tự chủ và sự hoà nhã.
Bác là bác rất không hài lòng. Tôi chẳng biết nghĩ đến ai… Ngỡ là giữ được tuổi trẻ bằng những thứ luân lí bản thân thực hiện không tốt.
Em không viết cũng vì em muốn chăm sóc cho anh nhiều hơn. Ta là tất cả không, tất cả là tất cả không, mình tất cả ngộ mà tất cả không ngộ cũng là chơi. Nhưng không thích vì nó cũ, lại có vẻ như trốn tránh.
Tin một chút, một chút thôi, em ạ. Hãy để bác nói, đôi khi nói là một cách giải toả tốt. Bố muốn yên ổn và sợ cho bạn.
Có bệnh nhân nhìn bà già, mặt buồn rười rượi như bị gợi những ký ức về miền quê. Mẹ tôi ngỏ ý tôi muốn đi làm và chị bảo thử xuống đây làm xem. Mong ông chỉ nói những điều cần nói.
Như thể kéo một con vích lên bờ. Có thể phơi phới niềm tin. Hắn không thể tự tha thứ cho mình.
Thế này, cháu với bác trai cam kết bác bỏ thuốc lào thì cháu không bỏ học nữa. Chuông điện thoại reo. Và khi họ thông minh lên thêm một bậc như thế, họ sẽ như bao người đi trước, cảm nhận rõ hơn về sự cần thiết đầy tính khoa học của cái thiện.