Nhưng sống vì điều gì, có lẽ chẳng mấy ai rõ. Tiếc là không còn gỉ mũi để ngoáy. Lại cái đồng hồ báo thức đây.
Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo. Người giàu làm khổ người nghèo, người nghèo cũng làm khổ người giàu. Mà đến cả thiên tài lãnh đạo cũng khó tránh khỏi những quyết định tầm thường.
Vì nhiều cái oan không giải mà gây hiểu lầm thù hận muôn đời. Nơi chúng không thèm đớp miếng mồi ẩn dụ nhạt hoét. Lăn đến chừng nào bay hơi và ngấm vào da thịt Nhân Gian đến hết thì thôi.
Bác không rõ cháu đi đâu. Và nhận ra khi sức khỏe không cho phép thường xuyên đá bóng, đầu bạn mệt hơn rất nhiều. Và cú đấm trở nên có giá trị nếu như bạn là thiên tài chân chính cho dù kẻ bị đấm là ai.
Mặc dù tình yêu thương có thể cứu rỗi tất cả nhưng tình yêu thương của thế giới này hiện đang quá ít ỏi. Tôi đã đến đó và đã trở về. vì không phải không có lúc chỉ là trò chơi đồ hàng ngô nghê của những đứa trẻ bố mẹ hành nghề luật
Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác. Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận. Những suy nghĩ chúng rất rành mạch và trôi chảy.
Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới. Tôi doạ lấy thắt lưng vụt thì nó lại nhe răng cười ra vẻ khúm núm em xin em xin. Bác lại bảo: Cấm tiệt đi đá bóng.
Đó là lúc bạn xác định được cuộc chiến, cuộc chơi. Cái này họ cũng nhầm. Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ.
Nhà văn uống lấy giọt nước mắt bé xíu ấy trên môi nàng. Thật ra, lúc nào bố cũng chỉ muốn đầm ấm. Mưa dầm thấm lâu, với lại cộng cả bệnh đau của tôi, mẹ bớt nặng lời.
Hoặc là các cậu chả thèm bận tâm giải thích làm gì, các cậu cứ ngẫu hứng. Có lẽ tình mẫu tử làm nguôi nỗi nhớ rừng. Còn gần thì… Chưa thấy loạt ảnh chụp hoa sữa nào.