Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng. Đơn giản lắm, vì bạn đâu biết tình trạng bác bây giờ ra sao, và bạn tin với bản lĩnh của bác thì bác chỉ bị nhẹ thôi. Qua ngần ấy năm, mới trào được vài giọt thôi ư? Rồi vụt rơi xuống đất.
Sức khỏe phải tự mình giữ. Bạn phải xin lỗi những con lợn và sự vô tư của chúng để gọi những khán giả loại này là những con lợn. Tất nhiên, sự mặc cảm không thể bắt hắn hủy diệt những cảm quan mới nhưng mà làm hắn mệt.
Nhưng rốt cục thì chúng ta vẫn không thích nói thật. Tôi tưởng tôi ngu mấy môn đó nhưng về sau nhìn lại, hóa ra tôi chẳng bao giờ học bài về nhà. Tỏ ra e thẹn hay đạo mạo càng khó va chạm và dễ bị dắt mũi.
Riêng nó vẫn chịu định luật về trọng lực của địa cầu. Sau những đau đớn thì chắc bạn tinh khôn hơn và có thêm được một số cái gì đó. Và chỉ có viết với một tấm lòng nhân ái thì anh mới có được tình yêu thương lớn của độc giả.
Và việc thoát ra khỏi những lớp mơ mà mọi sự kiện đều có vẻ thật cũng từa tựa như rơi thụt dần khỏi các tầng mây, khá hẫng và khá sốc. Đôi má trắng nhợt ửng hồng. Trong những bữa cơm vui vẻ, những trận bóng ghi bàn đẹp, bạn thắc mắc tại sao bạn từng hay mơ hồ về cái chết.
Bác chạy chọt giúp một người vì thân tình thì lại làm mất cơ hội của một người vươn lên bằng năng lực. Nhưng khi ở bên em, anh chỉ còn là một chàng trai với dòng máu nóng trong tim. Vừa mặc cảm vừa đầy kiêu hãnh không muốn chúng bị ngó qua một cách hờ hững và đầy mỉa mai.
Đời đang cũ nhưng vì cũ mà có quá nhiều cái mới rình rập, chờ đợi. Phải cạo râu đi nghe chưa. Cũng chả phải nói ai cũng vứt một tí như thế thì xã hội này ra gì.
Đành tự mỉm cười an ủi là có cơ hội tập nhớ lại đoạn phân tích mới tự thấy kha khá. Cảm giác của con người còn toàn diện chỉ khi họ còn dục vọng và điều tiết được nó. Hay không được thấy hết những giá trị họ luôn có.
Trời, thế này thì chỉ khổ cho độc giả. Pha bóng nguy hiểm đầu tiên của trận bán kết 1 qua đi. Thật ra đôi lúc chúng ta hiểu nhau.
Căn nhà chắc sẽ trầm đi. Kệ sự thật là năng lực phát huy cũng thường là lúc năng lực dần cạn kiệt. Năm tôi 25 tuổi, tôi được cả thế giới tôn trọng vì sống tốt, sống đúng và có một gia đình êm ấm.