Trong công viên thì toàn ma cô. Nhưng cho bạn nghỉ tí đã. Và ta chỉ là những họa tiết trang trí cho bức tranh vĩ đại mà hắn vẽ ra.
Cháu đã đi đến một xã hội mà cháu sẽ đợi và sẽ rủ con người đến. Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí. Sống phải khéo lắm, miễn là không làm gì sai.
Xin lỗi em, xin lỗi các con. Giữa hiện thực và huyền ảo. Như một sự bổ trợ, cân bằng, phong phú tất yếu.
Phòng hai đứa không kiếm đâu ra một cái lược. Đi xuôi từ Thanh Xuân hướng vào Hà Đông. Gọi cậu là cậu em vì cậu em ít tuổi hơn và gọi tôi bằng anh.
Nếu bạn nhớ không nhầm thì giấc mơ vừa rồi có đến bốn, năm tầng. Không phải là một thứ trẻ ranh để mỗi khi họ răn thế này là đúng thế kia là không đúng lại cảm thấy thất vọng và tụt hứng. Thật lòng, tôi muốn khóc.
Ông có thể bắt ông cụ chết theo cách ông thích. Nhưng sống vì điều gì, có lẽ chẳng mấy ai rõ. Bạn vừa chợp mắt, nói chính xác hơn là lịm đi, chừng 1 tiếng thì cảm thấy một cái gì đó dài dằng dặc làm mình khó chịu.
Đã có kinh nghiệm, bạn nhắm mắt lại, nằm im, tích tụ lực để vùng dậy. Tôi làm trong năm phút. Chỉ còn lớp tro mỏng bên ngoài.
Cũng có hôm ngủ khá say. Mấy người trước mặt bọn tớ đứng vì những người trước họ cũng đứng cả lên. Đây cũng là một môi trường không tồi đối với việc rèn luyện phòng thủ và phản công.
Vừa trải qua một giấc mơ, bạn thấy khá mệt mỏi vì chúng chẳng dịu êm chút nào. Tôi đang làm cái việc đỡ cho các nhà nghiên cứu mình về sau. Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định.
Chẳng qua là vì hôm nay có một chuyện mà bạn thấy khá thú vị và tin là nó hay nếu bạn muốn viết nó ra. Bác gái thường cung phụng bác trai, có lúc bực mình vẫn nhịn. Tay bạn phải rướm máu một chút mới oai (lúc đó bạn đã biết Aids là gì đâu).