Thực sự là bác rất bực vì cháu không tôn trọng mọi người. Mà hạnh phúc nhiều lúc chỉ đến sau khi dũng cảm nhả ra những cơn đau cay xè phổi. Không phải là rứt tung.
Chỉ tại thằng em tớ và tớ ngồi trong lúc người ta đứng thì ráng chịu. Nhưng dần dà tôi nhận ra rằng khi thực sự xảy ra cuộc chiến với những thế lực ti tiện thì gia đình, họ hàng, bè bạn, những người lâu nay không tham dự vào con đường của tôi (thực ra mỗi người đi con đường tuỳ khả năng của mình lại đâm hay hơn) sẽ sát cánh bên tôi. Khi trí óc đầy nhóc ý nghĩ, bạn sẽ thấy máy đọc suy nghĩ hay máy phát hiện nói dối chỉ là một trò hề.
Trên đời này, còn biết bao con đường mà mình chưa biết. Mất cái giấc mơ đấy. Họ so với một thằng 21 tuổi ru rú xó nhà và đưa ra kết luận nó chỉ đủ trình độ vu khống.
Và nàng mỉm cười với ta trong cơn đau. Một là ông tuyên bố từ giã nghiệp văn. Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi.
Có lẽ tí nữa cũng… Hơi phiền là còn cái cặp, thời buổi này ám ảnh lắm ăn cắp đến nỗi trong sở thú vẫn phải đề phòng. Tôi bảo vâng, nhiều nước mà anh. Đó là sự thiếu hòa hợp của họ với đối tác hôn nhân.
Những con người như vậy thúc đẩy cuộc sống đi lên một cách chân thực. Nhưng đời đã trót giao cho bạn vai một thằng con trai thường thì trầm tính mất rồi. Hôm nay, tôi đã quyết định đến đó.
Để cắn tiếp những kẻ chống đối mục đích đẹp đẽ của tôi. Đồ của chú toàn thứ lởm khởm quá đát. Và có một cái đầu luẩn quẩn.
Mưa dầm thấm lâu, với lại cộng cả bệnh đau của tôi, mẹ bớt nặng lời. Ông sợ đó sẽ là những ánh hào quang rực rỡ cuối cùng. Tôi ủng hộ cái đúng.
Cháu về nhà vẫn bảo các bác chăm sóc cháu rất kỹ đấy ạ. Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng.
Cứ nghe em nói, bất kể điều gì, thậm chí, nghe sự im lặng của em, anh cũng đều tìm thấy ý nghĩa cuộc sống trong ấy. Ăn một chút gì đó nạp năng lượng hay cứ lang thang trong mệt lả. Hắn cũng thông minh đấy chứ.