Tất nhiên là sẽ có kẻ khác xen vào nhưng thêm mình nữa là thêm bất công, vả lại, quan niệm như thế sẽ thành thói quen và làm sai trong nhiều việc khác. Mỗi người thường chỉ va chạm với một mảnh vỡ trong chiếc gương bạn. Khi mồ hôi khô lại, khi bạn dựng chân chống xe và đặt chân xuống mặt đất là lúc chúng nhói lên.
Chúng đã quen hếch mặt với những sự khúm núm và dè dặt. Cứ thế, nhà văn viết, bỏ qua tất cả những lời phê bình. Tôi không ngại giam xe 15 ngày và nộp phạt 200.
Nhưng bản thân sự lương thiện không cho ta uống chết nó. Mẹ đang tìm cách cứu rỗi tôi, an ủi chở che tôi, chia sẻ với tôi. Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm.
Họ đã hy sinh, điều đó đem lại lòng biết ơn. Chắc chỉ phù hợp với mỗi ông Phật. Và vì thế, nó mạnh hơn.
Với họ, bỏ học để viết với ý thức mình là một thiên tài không phải là can đảm, tự tin mà là buông xuôi, hoang tưởng. Thoát khỏi trước khi họ chết. Xuống nhà, ông nội vừa sang.
Cái đêm trước hôm thi, tôi về không ngủ được. Chúng tôi thương hắn, thương gia đình hắn. Lúc ấy, mẹ sắp đi làm, mẹ xuống bếp thấy thế, mẹ bảo: Sao con lại đốt sách đi? Im lặng nhìn ngọn lửa.
Anh dạy em, biết, quay ngay. Đến lượt máy treo ngược người. Trong công viên thì toàn ma cô.
Bởi rốt cục sự lương thiện có thể giết ta chết trước khi ta kịp đem nó đi hồi sinh người khác. Bởi họ đã thấy, chưa hết nhưng đã đủ thứ đồi bại của đời sống. Tôi còn e ông cụ sẽ khỏe lên sau khi tiếp xúc với ông.
Ví dụ anh ta sẽ tự bảo mình điên khi đứng giữa đường hét Đờ mẹ bọn tham nhũng lúc thấy một gã như vầy đi qua. Bác trai: Bây giờ tôi xin nói vài lời với cậu mợ, với cháu. Chứ trước đây thì um nhà rồi.
Họ cần chấp nhận một sự thật chính đáng và đơn giản: Hãy để bạn sống như chính bạn. Tiếng tít tít vẫn va đập vào não bộ cũng tiếng còi xe triền miên. Bạn chui vào nhà vệ sinh nằm sâu hơn, bạn đóng cửa lại, nó nhảy tót lên tầng hai, xuyên qua tường, gỗ, qua vải rèm đuổi đến nơi và ngó bạn tè với cái cười hả hê xen giễu cợt.