Hay mình bảo: Tôi đang chìm, đang lắng. Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra. Bước vào, cảm giác không bị bỡ ngỡ.
Bởi nếu không, sẽ viết cho đến lúc trả lời rằng: 2 tiếng trước, tôi đang viết. Nhưng tất cả nói chung đều thật chán, thật tẻ nhạt và vô nghĩa. Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi.
Theo cách mà bạn lựa chọn. Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật. Tôi không ngại giam xe 15 ngày và nộp phạt 200.
Đời sống luôn cần những vai diễn khác nhau để làm nó, những khoảnh khắc trong nó phong phú, chất lượng hơn. Rau còn già, thịt còn dai nữa chứ. Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về.
Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu. Con người vẫn làm khổ nhau bằng những sự chán và nhàm chán đấy thôi. Ngày hôm qua cháu không học gì cả.
Một người theo ngành y không còn hành nghề bằng lòng nhân ái. Bà già vục đầu vào thùng rác. Mắt và đầu đau đã thành nhàm.
Trong những tháng ngày mệt mỏi, bạn thường tưởng trí nhớ của mình suy giảm nhưng việc nhớ các giấc mơ giúp bạn hơi vững lòng rằng bạn còn đang phát triển hơn và việc quên cái này cái kia đơn giản là vì bạn đang bận nhớ tất cả. Ngồi bên trái tôi là một người khá điềm tĩnh, ít reo hò. Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy.
Như người ta đốt vàng mã thôi mà. Còn học phải theo chương trình, ta đã mất hết căn bản (và không phải ta không có lúc tìm thấy sự thú vị trong sự mất căn bản giữa nền giáo dục này). Để họ thấy bị bao trùm và phải nỗ lực để xé cái màng nhầy ấy ra.
Mấy tay lái xe ầm ầm ngoài đường cũng đâu có ngủ. Gọi cậu là cậu em vì cậu em ít tuổi hơn và gọi tôi bằng anh. Ta khát, ta muốn uống cạn sự lương thiện trong con người mình để có thể phá phách.
Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú. Ví dụ: Chọn ảo hay thật? Bạn dễ mắc lừa nó ngay. Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ.