Giữa thế giới tân kỳ này, bạn biết gì? Để dễ dàng có một công việc kiếm kha khá? Vi tính, ngoại ngữ của bạn làng nhàng. Thấy cả thơ, mẹ bảo: Đừng đốt, để mẹ đọc. Nên bạn đừng ban phát lòng xót thương bừa bãi.
Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa. Lại có kẻ ngồi nghiêng nghiêng đầu, tay chống cằm quan sát bà già. Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường.
Nhưng chuyện sẽ hay đấy, đâu chỉ có dở òm như đoạn vớ vẩn này. Có lẽ bản chất của vấn đề là mâu thuẫn giữa mong muốn ổn định và mong muốn vươn cao phá vỡ sự trì trệ đầy hiểm họa của ổn định hời hợt. Chưa đến tuổi để vô vi vô vị.
Bi kịch khởi sự từ đó, khi họ chung sống theo hai hướng khác nhau hoặc cùng hướng lệch lạc nhưng không biết. Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên. Càng xa em ta càng thấy yêu em.
Khi bàn thắng được ghi, không có chai để ném. Thắc mắc bởi vì, trước đây còn thấy người ngủ dưới các mái hiên, bây giờ ít thấy. Vì thế mà nó làm bạn hay tự hỏi bạn có phải là bạn không.
Nhưng đôi khi, với một bộ óc được rèn luyện tính hoài nghi và biện chứng, dần dà bạn phân vân trong giấc mơ của mình: Đây là mơ hay thực. Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này. Bởi bạn là người sòng phẳng.
Chả quan tâm đến gì ngoài những cái thùng rác. Anh họ đưa chị út lên tăcxi về. Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn.
Bởi vì, trong tôi vẫn âm thầm mặc cảm bất hiếu và ích kỷ khi tôi không đi con đường gia đình sắp đặt; lạnh nhạt với mẹ cha; những ngày này chỉ ăn, ngủ, viết, tuân theo thời gian biểu sáng dậy lúc 7 giờ, đêm ngủ lúc 10 giờ; và đôi lúc đi chơi cho khuây khoả. Tích trữ một khả năng kiến giải, phân tích tàm tạm để mổ xẻ vấn đề. Thế là mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà hai tuần nhé.
Tôi bảo: Chào chú. Đi trên cầu, em hỏi: Mặc thế này không lạnh à? Nó bảo: Lạnh thì sao. Em thấy anh cũng tội nghiệp như cô bé ấy.
Nhưng không có quyền lấy sự vất vả biện minh cho sự thiếu cập nhật những tri thức cần thiết. Nhưng dần trải qua những thái độ của họ tôi biết họ là những nguời tự làm chủ cuộc đời mình và họ vẫn thấy sống còn đầy ý nghĩa. Nhưng trong gia đình, cũng như trong xã hội, bạn không có quyền trong tay, mà lại càng không thể dùng bạo lực lật đổ.