Lần sau không thế nữa nhé. Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu. Ở đây, họ chỉ nhìn vào gáy người phía trước chứ hơi đâu bận tâm nhìn mặt người phía sau.
Mà không xuyên sang tai bên kia. Để không bao giờ khuỵu xuống cả. Ai ai cũng cần có môi trường để kiếm cơm.
Trông như một thứ thực vật biến đổi gen hoặc người cấy gen thực vật. Hoặc là im lặng vâng theo tất cả những con đường dù sai lối như một truyền thống người lớn đúng, trẻ con sai. Thế là chúng ta tha hồ lo đối phó với miếng cơm manh áo, tha hồ lo đối phó, dập tắt khao khát của nhau.
Con nói chuyện với bác này. Ai đó sẽ thật hời hợt nếu nói vì cái kiểu không thích này mà hắn sẽ chẳng đủ điều kiện thấu suốt được. Có điều, bạn đã ngồi im rất lâu trong những năm cấp ba và đại học.
Thêm nữa, bác quan niệm trẻ con, thanh niên cứ đưa vào kỷ luật, chơi đòn tâm lí, ân cần chăm sóc, bệnh gì cũng khỏi tuốt. Đây cũng là một môi trường không tồi đối với việc rèn luyện phòng thủ và phản công. Và bỗng khao khát nó sáng lên nhiều nữa.
Khi thường thường, họ vẫn nhầm lẫn giữa lúc bạn thật và lúc bạn đùa. Mà còn thua trắng về tài năng. Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá.
Chả nghĩ nhiều cho ai được. Những câu thơ hay bây giờ có lẽ không còn xuất thần, lại chắc chẳng còn mấy thơ ngây. Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi.
Bạn hãy thử xuất hiện trong một căn phòng tầng 4 của một ngôi nhà trên phố. Dù với gia đình, họ luôn tôn trọng, biết điều. Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày.
Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi. Khuôn mặt chả biểu hiện thái độ gì. Từ giờ bác gái sẽ khó nói chuyện bạn bỏ học trước mặt bác trai đây.
Biết đâu, mất một cái xe, có thêm một người anh em, một người đồng chí. Xin lỗi em, xin lỗi các con. Đó gọi là biết chơi.