Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần. Nó vẫn còn hoang dã. Chỗ còn lại trong tủ thì không nỡ giết.
Người ta có chuyện để bàn tán về ông chủ tập đoàn nổi tiếng chết vì đột quỵ. Cây ở mỗi phố đều đẹp một kiểu. Hoặc là ngu xuẩn phá tung hết.
Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước. Tiếng nói đã trở thành một bộ phận của con người mà không dùng đến nhiều thì nó thật bức bí. Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy.
Chỗ khác, riêng xông hơi một lần đã 80. Khi mà sự chịu đựng ấy khiến họ tiếp tục công cuộc dạy dỗ để bạn trở thành một thằng đàn ông mà con gái nó không coi thường. Mẹ: Hay con có gì không vừa lòng với hai bác? Tôi: Im lặng? Mẹ: Con học bài có vào không? Để mẹ nói với hai bác không bắt con học nhiều.
Nhưng còn cái đèn rọi treo trên tường mẹ không biết công tắc ở đâu. Có lần bạn bóp cổ nó nôn đầy nhà. Khi bạn phải đánh nhau hoặc làm lành với chính mình, thật khó.
Đôi khi nghệ thuật đòi hỏi bạn dành nhiều thời gian cho nó nữa, đòi hút kiệt thân xác bạn. Ta cũng được đi câu. Hai anh em kéo co vài lần bỗng bạn thấy mình không thấy mặt ông anh.
Họ không cậy mình lớn để khua muôn mái chèo đánh đắm các con thuyền vô tội khác chỉ để to phình ra và lạc lõng trong mênh mông. Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết. Không kiếm được đứa yếu hơn thì nó bắt nạt con gái.
Và sốc trước một chuỗi ngày dối trá của đứa cháu? Bạn từng nghĩ đến chuyện này. Một thế giới tuyệt vọng tạo nên những sinh vật hiện sinh ấy. Bạn cảm ơn những giờ phút bên họ.
Họ sống đầy toan tính nhưng lại bỏ rơi vận mệnh chung hết sức tự nhiên. Hơi buồn cười, bị hại cần sự tha thứ của bị cáo. Nghĩ đến một viễn cảnh xin lỗi và trả góp.
Bạn sẽ cần một trạng thái thần kinh bớt căng thẳng hơn để chứng tỏ mình không bế tắc. Cứ nghe em nói, bất kể điều gì, thậm chí, nghe sự im lặng của em, anh cũng đều tìm thấy ý nghĩa cuộc sống trong ấy. Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa.