Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy. Bác gái bảo: Con có ý kiến gì không? Tôi: Im lặng. Là cả ham muốn hành động theo bản chất.
Ngoài những yếu tố ngẫu nhiên, vận mệnh của loài người được định đoạt bởi những người tài. Tất nhiên là bạn ác theo cách mà pháp luật không sờ gáy hoặc đủ tài để khi pháp luật sờ gáy, ông chủ chó nào đó đến hót bạn ra. Bóng đèn thì bình thường, không cần kể.
Bác tận dụng thể hình to cao, kinh nghiệm trận mạc lâu năm, xoay người che bóng. Nhưng ông ạ, hòn đảo mà tôi sẽ đưa ông đến có những lạc thú mà ông sẽ phải công nhận. Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút.
Vì nó lại muốn chữa cho chính bác sỹ. Tôi rất hay chảy nước mắt. Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác.
Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày. Là ích kỷ, rất ích kỷ. Hoặc là sự lựa chọn vốn dĩ không thể khác của những người biết lợi dụng và vơ vét từ sự đổ vỡ, thối nát.
Nhưng họ không nhận ra để vượt qua hoặc lờ đi. Mình chẳng bao giờ phải tính toán với mình. Căn bản vì các dòng suy nghĩ cứ chảy nên bạn hay quên.
Nhờ bác nhắc thế, cái đầu óc miên man của cháu nó mới không đi đến một thực tế quá xa vời thực tế bây giờ, không quên những người thân. Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ… Chỉ có một cách giải quyết thôi, vứt bớt những gánh nặng vô hình đi.
Bác chọn đội đỏ mất rồi, cháu chọn đội xanh vậy. Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng. Sống phải khéo lắm, miễn là không làm gì sai.
Đôi lúc, nói chuyện, mọi người bảo cái đồng hồ kêu khiếp lên được, cứ lúc lúc lại giật mình vỡ giấc. Cũng như tự tìm thấy động lực trong lúc động lực chưa tìm đến với mình. Trước hôm tôi đốt, vào buổi tối (cái tối hôm tôi đi chơi sở thú), tôi mở cuốn sách đó ra, tước dọc vài trang như ta tước giấy làm chong chóng rồi thả từ tầng cao xuống cho xoay trong gió.
Về trả vay, cho nhận. Và tiếp tục viết những chữ BÀI LÀM. Lúc đó, họ sẽ thấy sự tù túng và bất lực.