Họ muốn và ép tôi sống theo cách của họ. Sự giáo dục không không linh hoạt ấy khiến con người trở nên ích kỷ, rất ích kỷ. Ai theo thì sống, ai chống thì chết.
Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ. Với rủi ro đó, ở lại, chung sống và ráng chịu đựng sự cố chấp và định kiến của nhau cũng là một lựa chọn không tồi. Trí tưởng tượng của bạn vẫn va phải những bức tường lửa của đạo đức hay gì gì đó trong chính bạn.
Chỗ khác, riêng xông hơi một lần đã 80. Không thanh minh rằng việc bạn làm dường như đơn độc nhưng bên cạnh tiếng nói của riêng mình, bạn muốn đại diện cho tiếng nói khó định hình trong lòng họ. Khi bạn rơi vào những thử thách này, bạn thấy mình được rèn luyện và to đầu hơn.
Còn anh lại bắt vở tôi như vầy thì đừng hòng, đừng hòng. Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo. Hôm thì thằng em hoặc ông cậu nhấc máy.
Tôi xịt xịt xịt lên đầu. Khi mà sự chịu đựng ấy khiến họ tiếp tục công cuộc dạy dỗ để bạn trở thành một thằng đàn ông mà con gái nó không coi thường. Có thể lúc đó, chàng ta đang vừa trộn vữa vừa miên man với một đôi mắt thảng thốt nào đó vô tình va vào mắt giữa phố ban sớm.
Tôi đốt vì nó vô nghĩa. Tuy nhiên, sau khoái cảm ngắn ngủi của đớn đau, sợ hãi, tuyệt vọng là cơn mệt mỏi và vô cảm. Bạn xoay bên này thì ông anh nghiêng bên kia, như vô tình mà như giấu giếm.
Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên. Và tôi phải đành lòng tiêu diệt. Dù sao nó cũng được tổ chức cả một cuộc thi đặt tên trên báo.
Bạn xoay bên này thì ông anh nghiêng bên kia, như vô tình mà như giấu giếm. Đến lúc cậu mệt mỏi và khuất phục thì thôi. Ông anh cũng xịt xịt xịt lên đầu.
Thầy có vẻ tốt nhưng nhu nhược. Nghe một lúc, tự nhiên bạn đứng dậy bước xuống cầu thang. Đó là lúc bạn xác định được cuộc chiến, cuộc chơi.
Này, mày chuyển cái bàn này lên. Đầu tiên là một cuốn sách tiếng Anh dày vài trăm trang.