Bạn gượng dậy, rửa mặt đánh răng. Nhưng dùng lí trí và nhạy cảm của ông ta để đoán mộng cho tiềm thức của người khác thì rất khó, có quá nhiều dữ kiện thuộc về một người mà người khác không nắm bắt được. Cũng chả phải nói ai cũng vứt một tí như thế thì xã hội này ra gì.
Luôn được vận động, luôn được tiếp xúc. Cái mà những gã chủ chó không đủ khả năng cắn hết. Tôi không có nghị lực.
Hoặc biết nhưng không rõ. Rất tiếc, tôi ạ, biết đâu tôi là một độc giả tồi. Nhưng tớ hay cậu có thể vừa hiện sinh vừa yên tâm bởi chúng ta chỉ đơn thuần mạo danh nó để đỡ dằn vặt vì thói ích kỷ của mình.
Phải tập trung vào học. Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn. Cảm giác sợ hãi, đau đớn hay tuyệt vọng tột cùng cũng là một khoái cảm.
Có điều, bố và ông không hiểu là con hiểu thế. Bởi vì, nếu họ ác thì mục đích tối thượng của họ sẽ là bá chủ thế giới. Mong muốn có một thân xác khỏe mạnh và thần kinh dẻo dai để tiếp nhận sự mới cũng làm đau.
Chỉ nghe một âm thanh đánh thức mình trong giấc chập chờn. Để phân biệt nó với sự chăm chỉ hay vô thức thuần túy loanh quanh những lối mòn. Em biết tính cháu không thích đến ở nơi lạ.
Mới dám nửa đùa nửa thật như thế. Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có. Còn nếu không biết gì, cứ để bà già yên tâm với công việc của bà ấy.
Mở đầu là tên của bạn, sau đó là …is a. Dù trong bạn, trong họ, đều có những bế tắc ít khi nói ra. Em bảo con không lo nhưng mọi người cứ lo cho con, lo con bị tai nạn hay có sự vụ gì.
Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống. Và dưới nước là cơn hoan lạc của cá tôm. Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm.
Bác không biết cái sân bóng bạn đến nó dễ chịu đâu. Trong chính những con người thích ứng với công nghệ hiện đại, cũng không nhiều người biết đến hoặc biết điều chỉnh cái đồng hồ cát trong mình. Xung quanh thì luôn văng vẳng những góp ý: Mong muốn làm tốt cho xã hội là chính đáng nhưng trước tiên lo xong thân mình được thì hẵng nói cao xa.