Nên bạn bỏ qua như không. Liếc thấy mẹ có dừng chuột hơi lâu ở câu: Mẹ ơi, con thèm nghe mẹ mắng, mắng yêu. Ông đã quên những lạc thú ấy.
Bởi họ đã thấy, chưa hết nhưng đã đủ thứ đồi bại của đời sống. Bạn đang ngồi trên một chiếc ghế gấp, lưng cong xuống, hai tay tì lên một chiếc bàn khá rộng, mà ở tư thế ngồi ghế thì nó cao đến ngực bạn. Còn giờ thì cựa quậy được, thậm chí, đứng dậy nhảy nhót chắc cũng được.
Là tỉ mẩn, là ào ào. Hơi buồn chán là cứ phải đến lúc khó khăn, cứ phải đến lúc nguy nan, cứ phải đến lúc nước đến chân… Giấc mơ cũ rồi mà.
Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi. Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi. Người ta đã bị vô số những cái mũ luật pháp, nguyên tắc, tư tưởng… chụp lên đầu.
Em sẽ ngắm nó từ đời sống cũ và đời sống mới. Thế giới quan của bác về một khía cạnh nào đó rất rộng. Có ai mất xe lại thế không.
Vả lại, giấc ngủ của mọi người vốn đều đã chập chờn. Mình được khóc cho mình. Tại tối qua con đi mua bánh khoai (tối qua thấy ngột ngạt, thế là kiếm cớ ra đường đi mua bánh khoai mà lang thang).
Mình nghĩ, nếu im lặng, đồng chí ấy sẽ day dứt về câu đùa sắc lưỡi. Trong bữa cơm chủ nhật, bố mẹ tôi vừa vào thăm chị út xong, bảo chị còn xanh lắm. Trong quá trình ma sát hỗn loạn cũng tự nảy sinh năng lượng nhưng không tích lũy sẽ không có bước nhảy đột biến, dễ tiêu hao và không xác định được quỹ đạo, sẽ phụ thuộc vào rủi may.
Tôi thấy thế là tốt. Anh họ bảo: Thằng này Bôn thật. Dù cái sự ôm ấp, vuốt ve này chỉ đơn giản là những biểu hiện thân thiện.
Và giảm thiểu hậu quả cho thế hệ sau, cũng như tránh quả báo hiển nhiên của những sai lầm xuất phát từ lòng vị kỷ mù quáng. Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện. Khả năng đầu tiên là những nhà độc giả (có chức năng đối với việc hỗ trợ tài năng) chưa từng dành thời gian ngó ngàng; hoặc từng xem qua nhưng không nhận ra điều gì cả.
Chứ cháu nhận thức được đấy ạ. Còn bây giờ leo thang cũng mỏi. Chú công an hay cảnh sát gì đó bảo: Đó là chuyện của cậu.