Một cảm giác tội lỗi thoáng qua trong đầu tôi. Khờ khạo như thế thì nguy to, phản tác dụng hoàn toàn! Bạn có muốn nghe kể về tim gan của ông hàng xóm kế bên nhà bạn không? Hay chẳng hạn như chuyện cô công nhân của bạn đi nghỉ cuối tuần với mẹ chồng như thế nào… Có thể là không, vì thế hãy uốn lưỡi bảy lần trước khi… cởi mở. Ví dụ về chính trị và tôn giáo.
Đây là một đức tính không phải là không cần thiết. Hãy thể hiện sự nhiệt tình, lòng hăng hái của bạn đối với công việc. Cách nói hết sức tự nhiên với những từ ngữ, những tiếng lóng khó hiểu nhưng lại có chiến lược và mục đích hẳn hoi.
Ngày 20/01/1961, vị tổng thống mới này đã khuấy động được lòng người dân Mỹ, giữa lúc đang bước vào một thập niên mới sau giai đoạn khó khăn ở những năm 50. Nếu như bạn cố gắng phát triển khả năng ăn nói của mình thì bạn sẽ là một người thành công. Khi đã vượt qua được nỗi sợ cái micro, tôi tự yêu cầu mình phải làm được hai việc:
Có một câu hỏi mà tôi thường đặt ra khi gặp gỡ nhiều người ở các buổi tiệc… Hôm nay, trên đừng đến đây tôi đã gặp phải một chuyện rất buồn cười. Khi hỏi cô về những đề tài khác thì tôi chỉ nhận được vài từ trả lời cho có lệ.
Những bộ óc khôi hài sẽ đem đến những tiếng cười. Vì tự nhiên, nên nó có thể trở thành một phương pháp cực kỳ hiệu quả. Tôi tập đọc cho thật truyền cảm.
Thay vào đó hãy trình bày bạn có thể làm tốt công việc hơn những người khác như thế nào. Phái nữ cũng bận tâm về nó. - Tôi thấy rằng lẽ ra tôi đã có thể làm việc này tốt hơn.
Sai lầm chưa từng có! Vì quá xúc động nên tôi không sao điều khiển được cái ghế, và bởi thế nên nó cứ quay vòng vòng. Tuy không phải là chuyên gia nhưng tôi đã từng trải qua kinh nghiệm này: • Bạn có nghĩ là nhóm nhạc Redskins năm nay lại thất bại te tua nữa không?
Tình cờ tôi đứng cạnh một đại biểu thuộc phái đoàn Oklahoma, và vô tình nghe ông nói rằng: Tôi không biết người đàn ông đó, nhưng hôm nay ông ấy đã nhắc cho tôi nhớ vì sao tôi là một đảng viên Đảng Dân chủ. Bạn sẽ chẳng ưa gì tôi nếu tôi bắt chước giọng nói và dáng vẻ của ngài Laurence Oliver đáng kính, đúng không? Và nếu một sớm mai thức dậy, tôi muốn bắt chước cách nói chuyện giống các diễn viên kịch Shakespeare, chắc hẳn tôi sẽ bị cười nhạo cho xem. Chẳng có gì ngạc nhiên khi điều ngược lại cũng nhiều phần đúng.
Chúng tôi còn những 50 phút nữa! Và, thay vì trò chuyện rôm rả như dự kiến thì chúng tôi lại…im lặng nhìn nhau. Đừng bao giờ tỏ vẻ cuống quít sợ sệt hay phẫn uất bực bội. Larry King, anh sẽ phụ trách chương trình Larry King Show.
Và nếu không vừa ý việc gì thì hãy nói ngay, chớ thiên vị bất kỳ ai, đó là một đức tính cần phải có nếu muốn tất cả mọi người đều nể trọng bạn. Mẫu chuyện nghe có vẻ buồn cười, nhưng nếu nhìn nhận một cách nghiêm túc thì vấn đề quả đáng lo ngại. Chương trình Don McNeills Breakfast Club sau 5 phút giải lao không quay trở lại, vì ban nãy tôi đã gạt cần ngắt sóng.