Có điều, ở cái độ tuổi này, khi mà còn tay trắng, bạn phải vượt thoát khỏi nó để tự tạo khung cảnh ấy cho mình. Một là ông tuyên bố từ giã nghiệp văn. có một đứa bị nằm trần truồng trên sàn lạnh cho đến sáng mà chẳng đứa nào đoái hoài vì nó trơ trọi không kẻ thân thích suy ra không có tiền và thế là chỉ đến lúc nó sắp chết thì sợ hậu họa bọn mày mới chịu xúm lại
Nhờ bác nhắc thế, cái đầu óc miên man của cháu nó mới không đi đến một thực tế quá xa vời thực tế bây giờ, không quên những người thân. Căn bản vì các dòng suy nghĩ cứ chảy nên bạn hay quên. Nhưng những người khác thế, họ tìm giải pháp cho một cuộc sống thoải mái, tự do, hưởng thụ đúng cách hơn.
Như một người đồng sở hữu biết điều. Bố tôi tốt, hy sinh cho gia đình nhưng có điểm giống ông nội tôi là gần như không bao giờ tâm sự với con cái, không bao giờ nói chuyện sinh lí sinh liếc. Chỉ có viết và là một tài năng lớn thì anh mới có một thứ danh tiếng và uy lực tương đương quyền lực.
Ngoài cửa là một giàn gấc xanh trên đầu một cái sân lát gạch khá dài. Một pho tượng im lìm. Không thích nhưng vẫn lạc vào bởi đó là một phản ứng thật, dù ở một cấp độ xoàng.
(Cái ý tưởng trước đó là con mèo trong tivi câu cá trong bồn đời). Trông cũng đèm đẹp, chả bực gì. Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết.
Cảm nhận được khi nào cát sắp đầy khoang ác thì làm gì đó để xoay ngược lại. Dường trong mẹ luôn có khao khát về danh tiếng, với công việc mẹ lại đầy trách nhiệm nên mẹ luôn phải cố quá sức mình. Không phải bạn không biết reo hò nhưng bạn không có ai là bạn bên cạnh.
Cháu bảo: Con hơn cha là nhà có phúc ạ. Điều này những kẻ cô đơn hầu như không thể cảm nhận. So với họ, đó chỉ là những tiếng lá rơi.
- Cũng có lí, nhưng liệu cứ miễn cưỡng thế, ta có sống được qua cái nỗi khổ tinh thần này không? Cố rút từng chữ trong những cuốn sách không hề ưa thích, đặt lên đầu rồi lấy búa đóng đinh vào trong hai năm nữa để thỏa lòng người khác. Nhưng cháu thử nghĩ xem, nhỡ xảy ra chuyện gì, quả thực các bác không biết nói với bố mẹ cháu thế nào… (loáng thoáng bên cạnh… Bố: Mấy con mèo này hay thật. Nàng thấy lạ lùng và cười với cô bạn bên cạnh: Bạn này lạ lắm.
Hy vọng có thể hâm nóng lại. Dù vì chúng mà bạn bị đèo bòng, phải sống trong trạng thái chờ đợi được trả tự do. Chỉ là ta đang viết.
Khi đã chơi thì chơi là chơi mà không chơi cũng là chơi. Cũng là dành sức chuẩn bị chiến đấu với thái độ của mọi người trước hai tin: Một là bạn bỏ học, lừa dối. Màu mận đương độ chín.