Các anh chị chưa bao giờ dám thế. Cố tìm lí do cho có lí do chứ có khi chả có lí do gì cũng thôi thúc phải viết. Mặc quần đùi ra đường lạnh.
Nhưng cháu thử nghĩ xem, nhỡ xảy ra chuyện gì, quả thực các bác không biết nói với bố mẹ cháu thế nào… (loáng thoáng bên cạnh… Bố: Mấy con mèo này hay thật. Nói chuyện làm ăn, chửi bậy, nguyền rủa nhoay nhoáy cả rồi. Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh.
Chán ngán hơn rất nhiều so với hứng chịu sự thờ ơ của người dưng. Bác bạn là đối thủ, là cửa ải đáng gờm nhất. Có lương tâm và danh dự chung không? Có đấy.
Bác gái độ này khá rảnh, hay xem tivi. Tôi thấy lòng nhẹ đi nhiều. Tôi vừa tước vừa như vô cảm vừa nhủ lòng: Đờ mẹ mày (nguyên văn là Đờ mẹ mày).
Hạnh phúc với mỗi lần lấy can đảm mượn đồ dùng học tập của nàng. Liệu hắn có phải quỷ Satăng không? Một câu chuyện có thể quyết định sinh mạng con người ư? Nó là một cám dỗ, một thử thách mà lâu nay ta vẫn thèm muốn. Nhưng bạn biết, sẽ có tiếng chuông điện thoại, tiếng chuông cửa.
Bạn nghĩ liệu có âm mưu nào đang đe dọa sự yên bình kha khá này không? Bạn có giống một kẻ đến sân bóng với những âm mưu trong đầu? Dân tình chúng ta thật hồn nhiên. Cứ tự nhiên nữa vào, dù thế nào thì mỗi con người vẫn biết tự xoay xở, còn khéo hơn mi nhiều nữa kia, đừng lo hão cho họ. Em gọi mãi không dậy.
Như lòng biết ơn sự giáo dục đem lại cho họ quyền tự giáo dục. Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào… Lại tắm qua rồi vào phòng xông hơi ướt.
Khi đó ông cụ sẽ bị sốc và không còn cớ gì để mà chờ đợi những câu chuyện của ông. Tôi khóc vì bác tôi, và rất nhiều người lớn khác, có lẽ không bao giờ còn có ham muốn đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet để thấy những triết lí sống, những động lực sống, những bài tập sống không thiếu trong đó. Nhiễm thói ấy mất rồi.
Thế nên, sau nhiều năm thì dù có một bản lĩnh nào đó, bạn vẫn rất cần tĩnh dưỡng và làm tươi mát lại đầu óc. Qua bao nhiêu mệt mỏi, đây là lúc để nghỉ ngơi. Độ này, bố hay nhường.
Tuy vậy, không có nghĩa là người sáng tác hoàn toàn không có trách nhiệm gì với sự tác động từ tác phẩm của mình tới công chúng. Mai là giỗ mẹ chồng phải mua con gà. Đừng nhầm là chúng tôi lạnh với nhau.