Mấy năm trước đã nghĩ có lẽ những cái không ra được khỏi đầu làm mình đau. Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi. Bỗng chị bị tuột mất dép.
Nhưng nó có giá trị khi ở giữa khoảng hư vô đến hư vô, nó đã ma sát với đời sống của các hạt bụi khác. Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả. Đối thủ dù không thích cũng khó thoát khỏi sự áp đặt ngọt ngào của bác.
Vì tôi còn rất nhiều việc phải làm. Họ muốn và ép tôi sống theo cách của họ. Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại.
Còn một cái quên đáng sợ nữa là quên rằng phải cố không được khinh bỉ loài người dù họ tỏ ra khinh bỉ anh. Không có lí do mà khóc như hôm trước (ví dụ như thế, chuyện mà) thì hiếm lắm. Qua bao nhiêu mệt mỏi, đây là lúc để nghỉ ngơi.
Họ hú hí thế nào? Cá tôm hoan lạc ra sao? Như vầy… Như vầy… Rốt cuộc cũng nhàm. Ở đây, họ cho mình quyền gào thét, nguyền rủa, phán xét. Rồi một ngày kia, cậu ấy sẽ cảm thấy cần bất bình.
Còn anh lại bắt vở tôi như vầy thì đừng hòng, đừng hòng. Kẻ có tài là kẻ biết tận dụng mọi thứ, kể cả cái hỏng hóc, kể cả sự tuyệt vọng của chính mình. Và giảm thiểu hậu quả cho thế hệ sau, cũng như tránh quả báo hiển nhiên của những sai lầm xuất phát từ lòng vị kỷ mù quáng.
Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai. Ông yên tâm, việc này không hề phạm pháp. Tất cả mối bận tâm của họ nằm trong vòng luẩn quẩn ấy.
Dù lòng tôi đang ơ hờ lắm. Bác và chị út, mỗi người một tô mỳ. Nhưng mà buồn… Ờ, thì cho buồn một tí.
Nó kể về các lao động khác, đời sống khác để con người có thể diện kiến nhiều tình huống sống, nhiều bộ mặt đời sống, nhiều góc độ tưởng tượng hơn. Cớ gì mà không dám nói. Có người ngửa mặt trông trời.
Bác trai điềm đạm giải thích, phân tích. Khi bạn rơi vào những thử thách này, bạn thấy mình được rèn luyện và to đầu hơn. Bỏ quên cả kiệt tác nung nấu.