Mà cái rủi ấy chỉ là một phần mười ngàn. Sự phung phí năng lực, nỗi ưu tư sẽ làm cho ta lảo đảo, nếu ta cứ lo lắng về tương lai. Tới chuyện của ông H.
Ghi hết những lỗi lầm điên khùng của mình và tự chỉ trích. Tất nhiên tôi dặn họ phải làm vui lòng ngườii một cách nhũn nhặn, thân ái. Ông chế nhạo tất cả các tôn giáo, cho rằng Thánh kinh chứa toàn những chuyện hoang đường và đời người là một "chuyện do một thằng khùng kể, đầy những lời rỗng tuếch, vô nghĩa và những hành động hung hăng của những kẻ hoá dại".
Sau cùng tội nhân thấy khổ sở như búa đập vào đầu và hoá điên. Nhận được, tôi đọc hồi âm cho cô thư ký chép liền". Hễ lo lắng thì cặm cụi làm việc đi, để khỏi chết vì thất vọng.
000 Mỹ kim nữa để cải tạo một bộ phận thì máy của chúng tôi sẽ hoàn toàn. Còn mẹ ông phải đi làm mười giờ một ngày tại một xưởng máy chế dù. Keller, hội trưởng nghiệp đoàn "Chrysler rằng làm cách nào mà khỏi ưu tư, ông đáp: "Gặp một tình thế khó khăn, nếu có cách cải thiện được thì tôi cải thiện.
Trước đây mấy năm, tôi có đến thăm trường học do ông Lawrence Jones sáng lập, trường Hương Thôn Piney Woods - để diễn thuyết trước học sinh. Như thế có phải là tôi khuyên bạn cúi đầu mà chịu hết những nghịch cảnh trên đường đời không? Không bao giờ tôi có mảy may ý đó. "Phải khinh hẳn những chuyện lặt vặt, đừng để nó làm ta điên đảo.
Uỷ ban có thể quyết định phải kiếm thêm sự kiện nữa, hoặc làm việc ngày việc nọ, hay không làm gì hết. Vậy mà có cái gì không xuôi. Luôn luôn tự nhắc nhở rằng trong cuốn ấy hãy còn nhiều lời khuyên giúp ta cải thiện đời ta được nữa.
Thế thì nếu nên lo lắng, ta lo bị ung thư còn có lý hơn là lo bị sét đánh hoặc chôn sống. Tôi quen ông ta từ lâu. Vậy sao không rán thích nó đi".
Những bệnh đó không phải là tưởng tượng, tôi biết rõ vậy, vì chính tôi đã bị ung thư bao tử trong 12 năm trời. Tôi không buồn đóng tàu chút nào, mà cũng không buồn làm việc gì cả. Bạn có chịu đổi cái bạn có để lấy một triệu Mỹ kim không?
Nếu bạn cứu được một mạng người, bạn có mong người đó tỏ lòng mang ơn bạn không? Chắc có. Trong chiến tranh vừa rồi, người ta phải nối đuôi hằng giờ trước tiệm để mua bánh của bà. Tôi nghiên cứu sinh vật học, khoa học triết học và các tôn giáo.
Hết sức làm lụng mà vẫn không trả nỗi tiền lời, nên nhà ngân hàng làm nhục, chủi rủa và hăm đuổi ba tôi đi. Nguyên một hôm bà đưng đốt xi trên ngọn đèn cầy thì áo bỗng bắt lửa. Nhưng cái mặt của chị thực là một tai nạn cho người vác nó.