Số hàng hóa còn lại quá kém chất lượng, khách hàng không muốn ghé đến cửa hàng nữa. Từ hôm nay trở đi, cháu sẽ vận dụng bí quyết đó để bắt đầu công việc buôn bán như ông của cháu đã làm trước đây. - Này Kauskor ơi! Ông đâu rồi? Thức ăn đã nguội cả rồi.
Những người thợ kim hoàn đã chế tạo được những đồ trang sức rất đẹp và tinh xảo. Một buổi chiều nọ, người nông dân nghe con bò đực phàn nàn với con lừa về công việc nặng nhọc của mình: - Đó chính là điều mà từ lâu cháu rất muốn biết đấy ạ! Biết đâu cháu có thể học hỏi và trở nên giàu có như ông của cháu.
Ông được cho ngủ trong kho cất giữ ngũ cốc. Ado à! Anh ta gọi người nô lệ da đen của mình. Đến khi người vay đến trả tiền, tôi sẽ trao lại vật đó.
Số vàng anh tích lũy được, liệu có cách nào để nó sinh lợi thêm cho anh không? - Trong suốt bao năm qua, tôi chưa hề suy nghĩ về điều này. Nhưng sự thật như một gáo nước lạnh tạt vào mặt tôi, khi ông chủ mới dẫn tôi đến trình diện với bốn bà vợ của ông ta, và bảo rằng họ có thể sai khiến tôi như một tên nô lệ mạt hạng.
Nhưng cuối cùng tôi cũng nhận ra được sự thật, đó là do thói quen trì hoãn, chậm chạp, không bắt kịp yêu cầu của thực tế phải ra quyết định nhanh chóng để hành động giành lấy thành công. Họ đang trên đường đi lấy nước để tưới cho khu vườn treo độc đáo và lộng lẫy của quốc vương. - Tôi xin lỗi, tôi thật tiếc về điều đó.
- Vậy cháu đã làm gì với số tiền đó? Vậy hãy nói cho chúng tôi biết, ông đã chống lại tính ù lì của mình Cảnh tượng trông rất trang nghiêm.
Trong đầu óc của tôi chợt vang lên câu hỏi: “Chẳng lẽ tôi chôn vùi xác ở xứ sở hoang vu này sao?” Như vậy trong vòng năm mươi năm, so với số tiền vốn bỏ ra, số tiền thu về đã lớn gấp gần mười bảy lần. Cháu sẽ mặc những bộ quần áo sang trọng và đeo những trang sức quý báu nhất.
Suốt 8 năm như vậy cho đến một ngày nọ, người vay tiền tính toán và cho Ansan biết tổng số tiền gốc và lãi tính theo mức lãihông thường lúc bấy giờ, đã lên đến khoản 1. Con đi kiếm việc làm nhưng không ai chịu thuê con cả. Trong khi đó, nếu không đòi được số tiền tôi nợ anh, tài sản của anh có vơi bớt chút nào đâu.
Tôi đã trở về Babylon bằng linh hồn của một con người tự do và làm chủ bản thân tôi. Ôi chao! Những người khách viễn du vẫn thường nói là chúng ta đang sống trong một vương quốc giàu có nhất trên thế gian, nhưng tiếc thay, cả hai chúng ta không nằm trong số những người giàu có. Mà anh cũng không thể hình dung được người vợ của tôi trong giấc mơ đó đâu: mặt mày cô ấy không còn nhăn nhó suốt ngày như lâu nay, mà trái lại, cô ấy lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ tràn đầy hạnh phúc và ngoan hiền như những ngày đầu chúng tôi mới cưới nhau vậy.
- Bệnh mẹ tôi lại trở nặng. - Chẳng lẽ mình đã sai khi chọn lối thoát này? Chẳng lẽ mình đúng là một kẻ hèn nhát, một con người có linh hồn của một kẻ nô lệ ư? – Nghĩ đến đây, bỗng nhiên đầu óc của tôi bỗng trở nên tỉnh táo hơn. Anh hãy cố gắng yêu thích công việc và đừng bao giờ né tránh những việc nặng nhọc.