Trong ngành công nghiệp địa ốc, người ta thường nói ba từ quan trọng nhất là: Vị trí, vị trí và vị trí. Rõ ràng là từ utilize ít phổ biến hơn từ use. Thế nên tôi tiếp tục nói:
Nếu những người như Lincoln, Kennedy, Churchill có phong cách nói hiệu quả là ngắn gọn sắc sảo thì chúng ta cũng nên khôn ngoan làm giống họ. Ồ, đúng rồi, quả bóng! Tình huống dở khóc dở cười nhất trong nghề phát thanh viên của tôi là câu chuyện vào buổi sáng đầu năm 1959, tại đài phát thanh WKAT, Miami.
Tôi sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện vui nhỏ. Không chừng chúng tôi còn mời cả tổng thống Eisenhower. Trong một nhóm bạn lâu năm thì cũng có thể thẳng thắn và thành thật làm sáng tỏ những vấn đề gai góc riêng tư như việc quan hệ giới tính chẳng hạn.
Tuyệt đối không nên thao thao bất tuyệt mà chẳng đoái hoài gì đến cảm nhận của người khác. Lúc đó, tôi đã có cảm giác như mình là người giàu có nhất thế giới! Nên khôn khéo linh động chọn đề tài thích hợp nhất.
Những công ty thành công, cũng giống như những con người thành công, thường rất thích nói về những thành tích to lớn của mình. Thế nhưng thích hay không thích thì chúng ta cũng thử nghiên cứu và đánh giá nó xem sao. Nhưng rồi Don cố thuyết phục.
Cậu lên chương trình được không Jim? Không sao, vẫn chạy tốt! Nghị sĩ Kefauver đã hỏi Stengel có ủng hộ dự luật Quyền miễn tuân theo luật chống độc quyền dành cho liên đoàn bóng chày hay không. Sự căng thẳng của cậu ta đã chuyển sang cho tôi.
Nghị sĩ Kegauver có vẻ như thất vọng hoàn toàn về câu trả lời của Stengel, ông ngó tới ngó lui tìm một người nào khác để được nghe một câu trả lời ưng ý hơn. Nếu cô ấy đáp lại lời bạn thì bạn sẽ có một cuộc nói chuyện thú vị. Lúc ấy tôi vừa cảm thấy vinh dự vừa cảm thấy bối rối vì tôi thật sự không biết mình phải nói gì.
Lần thứ hai quay trở lại tiệm tạp hóa của ông Pickering, Jack đã thành công. • Họ biết cảm thông và chia sẻ, đặt mình trong hoàn cảnh của bạn để hiểu hơn những gì bạn nói. Bí quyết đơn giản này đã giúp Ophrah trở thành một phát ngôn viên thành công mà chúng ta mến mộ.
Người ta đặt tôi ngồi xuống một cái ghế quay. Trong tâm trí không tỉnh táo này, làm sao biết nên hay không nên nói những gì. Những phút đầu mở màn chương trình, tôi có nói rằng: Thưa ông, những điều này lẽ ra không nên nói trên làn sóng.
Việc tương tự xảy ra khi Ross Perot quá bộ đến chương trình của tôi vào ngày 20/02/1992. Sau đó Everett đã viết một lá thư cho Lincoln: Tôi phải thừa nhận bài nói dài hai tiếng đồng hồ của tôi không tác động nhiều đến công chúng bằng những gì anh nói trong hai phút!. Sở dĩ không có những tràng vỗ tay đơn giản là vì họ quá bất ngờ, họ không biết bao giờ tôi mới vô đề nói về tương lai của thương thuyền nước Mỹ! Từ đó trở đi, không bao giờ tôi quên đề tài mà tôi sẽ nói.