Quả thất vọng khi xung quanh thường coi truyện là một thứ xa xỉ. Trước khi trở về thực tại, ông còn kịp thấy đôi mắt của cô gái kia vẫn thờ ơ vô cảm. Còn anh không chống cự thì họ sẽ để anh sống như một con chó ngao nho nhỏ trong vô số con chó ngao của họ.
Thế là không còn tâm trí mà ngờ hoặc. Giữa thế giới tân kỳ này, bạn biết gì? Để dễ dàng có một công việc kiếm kha khá? Vi tính, ngoại ngữ của bạn làng nhàng. Nhưng ta đang có những trạng thái bệnh.
Bạn bắt đầu tưởng tượng: Cuối cùng thì những cơn mệt tích tụ đã quật ngã bác? Hay bác biết bạn không có tên trong danh sách lớp. Mẹ xem xong bảo: Đây là trang hài hước à? Đôi lần tôi nửa đùa nửa thật: Con đứng trong 5 nhà thơ Việt Nam hay nhất. Cũng có thể không ai chịu thua ai, họ chơi sát ván cho đến những quân cờ cuối cùng.
Ông ta nói chuyện cũng khá hiện đại nhưng cái khoản tụt quần này mà vẫn tỉnh bơ thì cũng khá bất ngờ. Bạn thực hiện nó trong lúc chờ đợi cái sẽ phải đến. Con đường khá ổn, nhưng vẫn bụi.
Mà lại nghĩ về con người. Như tiếng mưa đá gõ lên đầu những mầm hoang vừa nhú. Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác.
Chúng tôi gặp cậu ở nhà cậu và cùng đi. Tôi ngồi trên nền gạch, xé những trang thơ ra và đốt cho bằng hết. Thi thoảng đáp lời vài nhân vật quen sơ sơ.
Món đồ chơi ấy muốn tiếp tục tồn tại, phải tự có sinh mệnh. Không thể nói một cuộc sống là lành mạnh khi nó đầy định kiến và ngộ nhận về tính chân lí của những định kiến ấy. Trái tim tôi nó chả sai bao giờ.
Vì thế mà hình thành những mâu thuẫn rất âm ỉ và tích tụ dần, vô hình tạo thành hai cực đẩy nhau. Chợt thấy một khoảng xanh cỏ cây khá đẹp giữa cái bệnh viện xập xệ này. Mẹ thấy điện còn sáng, sang bảo: Đi ngủ đi con, một rưỡi đêm rồi.
Ông anh cũng làm theo. Còn sau khoái cảm của hạnh phúc là nhẹ nhõm. Điều đó càng làm họ lấn tới, họ không hề coi viết là một công việc.
Sai lầm lớn nhất là họ không đủ khả năng lí luận thuyết phục vì không đi tiếp những nẻo đường phong phú của nhận thức. Cá với bác gái xem đội nào thắng. Bởi nếu không bất bình, thì tai họa sẽ đến.