Chả phải thở than gì. Cái ý nghĩa nó thật gần với sự vô nghĩa. Tôi lên gác và nẩy ra cái ý định xé.
Ta là tất cả không, tất cả là tất cả không, mình tất cả ngộ mà tất cả không ngộ cũng là chơi. Hơn thế, khi không giải quyết ngay từ lúc này, về sau, khi mọi sự đã tạm ổn định, rất khó phá vỡ sức ì hay cưỡng lại dòng chảy bất kể trong đục. Từ bé bạn đã khó chịu nhất với việc cứ bị sai đi mua thuốc lá mời khách trong khi lúc nào cũng bảo trẻ em đừng này đừng kia, cái này có hại, cái kia có hại.
Hãy kể cho anh bằng mắt thôi nhé. Sản phẩm của sự thiếu cập nhật tri thức chính là sức ì của bộ não. Mang nó, xem đá bóng mà lại hay nghĩ đâu đâu, lại lạc khỏi dòng sống hồ hởi hiếm hoi kia.
Khoảng cách vô hình. Thật ra, trong nó luôn có một sự cạnh tranh ngầm với tôi. Phải hết sức giữ gìn.
Khi đã chơi thì chơi là chơi mà không chơi cũng là chơi. Một số người giúp đỡ nhiều. Nhà văn nhắm mắt lại.
Cái giấc mơ nó mất đi thì thôi. Lúc đốt tập Mầm sống quả là tôi cũng có ý đồ cho mẹ nhìn thấy, một chút có vẻ điên rồ. Trên mặt đất nhờ nhờ bàng bạc, còn dăm giọt loang lổ vương lại.
Lũ ý nghĩ đã đầy hộp sọ, không muốn vứt đi (có cái quả thú vị, vứt đi cũng phí). Bác gái nằm giường đối diện cũng dậy. Hôm trước tôi khóc, hôm sau tôi đốt.
Tôi hơi chờn sự thân quen hoặc để lại ấn tượng. Mà tôi nghĩ chính ông đang làm mất thời gian đấy. Mọi người có thể nghĩ tôi bị tai nạn hoặc làm gì dại dột.
Chúng ta không nhận ra hoặc lờ đi chúng ta sẽ tiếp tục lặp lại vết xe đổ hay bi kịch ấy trong gia đình mới của mình. Mẹ vào lấy khăn mặt tôi trong buồng tắm đặt lên trang sách, lau mũi lau mặt cho tôi rồi lau cả cho mình. Ngọn lửa nhỏ làm tôi thấy trống không.
Nhưng không phải lúc nào cũng mang theo giấy bút. Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi. Trong việc chọn một cách biểu khác hoặc chuyển hẳn sang biểu đạt cái khác.