À, nãy giờ quên chưa xin lỗi anh bạn vô danh bên trái. Những cái điều này chẳng qua là tôi đang thanh minh với nàng Sáng Tạo của tôi trong trạng thái mất tự tin của kẻ trễ hẹn. - Tôi có một đề nghị với ngài-đôi mắt người đàn ông quẹt nên một tia ảo não nhân tạo.
Nhưng bác ơi, cháu phải sống để bác không phải làm thế. Thế là mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà hai tuần nhé. Hẹn ông anh 4 giờ chiều mai đi tiếp.
Rồi về tủ để đồ mặc đồ. Hôm trước dám nói dối mẹ, trốn học mà bảo không có giờ lên lớp… Bây giờ mẹ chỉ nói bóng gió thôi. Ông anh nằm trong bể một lát thì thò tay bấm vào cái nút.
Chỉ như mỗi ngày đều đều ăn một phát búa gỗ vào đầu. Sợ không trả được? Không phải. Nhà văn uống lấy giọt nước mắt bé xíu ấy trên môi nàng.
Tại sao phải mệt thế nhỉ? Hóa ra trong những lựa chọn diễn đạt nội tâm, vì lười tra từ điển định nghĩa hoặc không mấy tin tưởng vào chúng (những từ nhạy cảm, chúng đã được định nghĩa chung cho cả thế giới đâu), hắn hay bị lẫn lộn giữa sáng tạo, nghệ thuật và đời sống. Em sẽ thôi là một sinh linh. Chúng tôi mò mãi không thấy.
Đó là một quyền chính đáng nếu thực sự họ có trách nhiệm. Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai. Viết dở cho người ta ghét truyện ngắn vậy.
Và người ta sẽ phải viết vào lịch sử rằng cho đến thời đại tân kỳ này, khi mà vật chất đã đủ san sẻ, con người nói chung vẫn còn cực kỳ ngu dốt. Q của lí trí không tự an ủi được. Những mối quan hệ thì vô số, chẳng thua ông to bà lớn nào.
Mà để chửi đổng và thả con lợn trong người mình ra. Phải chăng sống là để phát triển nghệ thuật và làm nghệ thuật là để phát triển đời sống? Rồi những ý niệm chưa được đụng chạm đến tỏ ra hờ hững với những cái đã được bóc vỏ. Những thứ đáng ghét nhất.
Đã ai thực sự đặt lòng tin vào bạn đâu. Người bảo nghệ thuật là giản đơn. Ba bố con cùng đi xem nhưng vé của bố ở khán đài khác.
Và lúc nào anh cũng phải vừa hy vọng cho tương lai sáng lại trong bầu trời u ám, vừa chuẩn bị chứng kiến những người thân lần lượt bị sát hại… và cái kết khá hoành tráng cho anh là hứng trọn một băng đạn khắp người. Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên. Không cất đấy, làm gì được nhau.