Nhưng tự lúc nào yêu viết mà không hay. Mà giáo viên nhạt và lạnh nhớt như thế thì ngu như tôi cũng biết. Tôi không có nghị lực.
Đó là, cháu chả bao giờ thấy mình thiệt thòi gì cả. Mấy môn khác, đôi khi chúng tạo hứng thú cho tôi. Ngắm cho tới khi ông phải mỉm cười.
Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa. Lúc thì một vài tháng mới đến một lần. Nhưng khi đã bị bắt bài thế này thì họ lại chơi khác.
Bắt đầu nghe những tiếng động khác. Chơi là tất cả mà chẳng là gì cả. Càng ngày mi càng thấy kẻ không có quyền lực, tiền bạc, danh tiếng bị xử tệ, nhục nhã và gò bó thế nào rồi còn gì.
Bịt miệng tôi thì không nỡ (không dám nói là không dám). Mà là thứ quan hệ cộng sinh theo kiểu lợi dụng nhau. Khả năng tiếp nữa là trong những gì tôi viết có đề cập đến những sự thật có vẻ nếu phổ biến rộng sẽ không có lợi cho việc bóc lột cũng như quan hệ ngoại giao.
Một phần vì sự tàn ác của kẻ nắm quyền lực. Người ta sẽ ngạc nhiên trước sự phi thường của bác với khối lượng công việc đồ sộ mà bác gồng gánh và giải quyết ổn thỏa. Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say.
Họ chiếm tỷ lệ một trên hai lăm khán giả, hoặc một trên năm mươi gì đó. Ông thấy mắt nàng ngân lên những tia sáng kỳ lạ. Nếu nó là cái xe đi mượn thì lại là một nhẽ.
Với sự mỉa mai những khao khát chính đáng ấy, đời sống của họ luôn vấp phải những thất bại mà họ không dám nhìn thẳng vào. Hiểu biết này đến hết sức đơn giản. Như một bông tulip rơi trên mặt tuyết.
Tôi dẫn ông anh ra chỗ chải đầu. Càng kéo nó càng lùi lại. Và con cháu bạn, lại có cảm giác muốn khạc nhổ, phá phách, rũ bỏ… Mà khi nén lại để cùng chung sống, nó cứ nôn nao cồn cào suốt cuộc đời.
Trong tay tôi không có luật… Như một người đồng sở hữu biết điều. Nhưng không bảo được cái đầu nó nghỉ.