Để không bao giờ khuỵu xuống cả. Khi bạn phải đánh nhau hoặc làm lành với chính mình, thật khó. Tôi đến lớp mới, ngồi bàn gần cuối.
Đất nước chưa đến thời đại có những đầu nậu biết săn lùng những cái đầu có ý tưởng. Bác không rõ cháu đi đâu. Nó bắt chước tôi, dần dà cũng thành của nó, tôi chả nhớ tôi bắt chước ai.
Những ngón tay cầm bút nhơ nhớ bàn phím. Gọi cậu là cậu em vì cậu em ít tuổi hơn và gọi tôi bằng anh. Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo.
Cũng vì sợ điều đó mà tôi muốn bình dân là một cái mặt bằng được nâng cấp hơn. Đầu năm, có anh công an quen thân nói nó có tên trong mười mấy đứa lọt vào sổ đen vì viết linh tinh trên mạng miếc, vi tính vi teo. Bà chị bảo em cứ cầm, mọi người đều nhận lương rồi, coi như để khuyến khích.
Nếu tôi có điều gì xấu thì các chú tử hình tôi cũng được, tôi cam lòng lắm. Khi người ta thử một đôi lần bước ra ngoài thế giới của mình để tiếp thu những thế giới khác và đem về những thành quả để tự bồi đắp. Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê.
Có lẽ bản chất của vấn đề là mâu thuẫn giữa mong muốn ổn định và mong muốn vươn cao phá vỡ sự trì trệ đầy hiểm họa của ổn định hời hợt. Cả món tinh thần cũng thế. Em biết không, viết hay sống cuối cùng cũng chỉ là một cuộc lượm lặt xáo trộn thế giới ngăn nắp.
Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về. Không khác nào nhổ nước bọt vào mặt một đứa trẻ vô tội. Tất nhiên, tôi sẽ chẳng bao giờ đặt chân lên hòn đảo của ông để làm phiền đâu.
Thôi về đi kẻo vợ con mong. Nhưng tự lúc nào yêu viết mà không hay. Có khi lại còn lòi đuôi ăn vạ.
Những thanh niên có thể coi là tốt xung quanh, họ sống. Khá nhẹ nhõm và yên bình. Người ta đã bị vô số những cái mũ luật pháp, nguyên tắc, tư tưởng… chụp lên đầu.
Còn nếu quá ít người đủ tài để nhận ra phải thiện và thực hiện được nó; và nếu tôi (cũng như những người đồng tình với tôi) nỗ lực mãi mà khả năng có hạn, không đủ sức lay chuyển họ; thì sự cô đơn mãi mãi của thiên tài vẫn còn tạm thời là một định lý chưa thể lật đổ. Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ. Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu.