Lúc nào có dư thời giờ thì tôi sẽ đọc. Hôm đó, bạn không bỏ ra 45 phút để sửa soạn đi ngủ. Lúc này, tôi không cần biết đến nguyên tắc của bạn ra sao.
Tôi nhấn mạnh bao nhiêu vào điều đó cũng không phải là thừa. Bây giờ tôi xem ông ta sử dụng 16 giờ đó như thế nào. Vậy lúc đầu, xin bạn đừng làm nhiều quá.
Lòng tự trọng đó là nguồn gốc của mọi quyết định và sự thất bại nhất định làm tổn thương lòng tự trọng của ta. Tôi chỉ khẩn khoản thưa bạn rằng một đời sống không hợp với nguyên tắc là một đòi sống ngu muội, và muốn hành động hợp với nguyên tắc thì có mỗi một cách là mỗi ngày phải nhận xét, suy nghĩ và quyết định. Bỏ qua lời tôi là bỏ qua lời khuyên quý báu nhất đấy.
Nghệ thuật là cao quý, nhưng không phải là cao quý nhất. Tôi đề nghị với bạn, mới đầu nên in ít như vậy. Bây giờ tôi xem ông ta sử dụng 16 giờ đó như thế nào.
Nhưng nếu tôi lấy trường hợp một viên chức Luân Đôn làm việc sở từ mười giờ sáng đến sáu giờ chiều (Tại Anh các sở làm việc một hơi như vậy cho những người ở xa sở đỡ tốn công đi về; giữa trưa được nghỉ một giờ để ăn cơm) và sáng mất 50 phút tới sở, chiều mất 50 phút về nhà, thì trường hợp đó cũng gần được là trường hợp trung bình. Nên nhớ bản tính con người, nhất là bản tính của bạn. Báo sản xuất rất mau là để cho mình đọc mau.
Điều thứ nhì là phải vừa đọc vừa suy nghĩ. Chắc bạn không dám cả gan chối cãi điều đó chứ? Nếu bạn chịu nhận mà còn không chịu bỏ ra một phần mỗi ngày để suy nghĩ kỹ lưỡng về lý trí, nguyên tắc và hành vi thì có khác gì muốn sáng thì phải có đèn, mà bạn lại nhất định không chịu thắp đèn không? Bạn phung-phí thời giờ quí báu của bạn ra sao tuỳ ý, sự tiếp tế cũng không vì vậy mà ngưng lại.
Tôi đã dẫn dụ cho bạn nhận thấy rằng luôn luôn có một nỗi bất mãn ám ảnh bạn, nỗi bất mãn ấy về cách thu xếp đời sống hàng ngày của bạn mà nguyên nhân chính của nó là bạn không làm xong những việc dự tính mỗi ngày, những việc ấy, bạn vẫn hy vọng làm được khi nào có "nhiều thì giờ hơn". Lòng tự trọng đó là nguồn gốc của mọi quyết định và sự thất bại nhất định làm tổn thương lòng tự trọng của ta. Bạn phải dùng thời gian đó để tạo sức khoẻ, lạc thú, tiền bạc, danh vọng và tu luyện tâm hồn.
Thơ bắt óc ta làm việc nhiều hơn tiểu thuyết, nếu trong thơ có phần tưởng tượng. Và trong khoảng thời gian đã định trước, bạn chỉ nghiên cứu về vấn đề đã chọn đó thôi. Một nguy hiểm nữa, là mỗi ngày mỗi làm vội lên, chưa hết công việc này đã bị công việc khác ám ảnh.
Tiểu thuyết đó là cuốn Aurora Leigh mà tác giả là E. Tôi cho chính nhờ thấu hiểu chân lý ấy mà tôi khác con heo nằm vũng bùn kia. Ý muốn đó có nhiều tên.
Có nó, làm cái gì cũng được; thiếu nó, không làm được việc gì cả. Tới nơi ông thường phải đợi xe. Một nguy hiểm nữa, là mỗi ngày mỗi làm vội lên, chưa hết công việc này đã bị công việc khác ám ảnh.