Bên cạnh đó, hãy tạo ra nhiều sự liên tưởng khó chịu hơn nữa đến những điều mà bạn biết rằng bạn sẽ tránh nó. Tôi làm điều đó bằng cách sử dụng rất nhiều công cụ trực quan và hóm hỉnh. Chúng ta có thể nhớ Cervantes đã viết tác phẩm Don Quixote chứ khó mà nhớ được tên đầy đủ của tác giả: Miguel de Cervantes Saavedra.
Thưởng thức hương vị khiến bạn say sưa. Bạn cần có động lực để cải thiện trí nhớ của mình trong những lĩnh vực còn yếu kém. Bạn miêu tả về các bãi biển có đá bazan đen, đi xe scooter vào thành phố.
Chẳng hạn, “gat” trở thành “gut”, và từ đó lại nghĩ đến từ “gutter” (rãnh nước) – nơi những con mèo hoang tìm kiếm thức ăn trong các thùng đựng rác. Hãy sắp xếp các hoạt động thể chất như bơi lội, aerobic và các môn khác vào “thời gian khó khăn”, khi mà bạn thấy mình hoàn toàn bị vắt kiệt sức lực – bạn sẽ ngạc nhiên với kết quả nhận được. Một lần nữa vấn đề lại rơi vào các con chữ “i” và “e”.
Đó là những gì bạn cần phải nhớ bằng bất cứ giá nào! Bạn nên cảm thấy chẳng có vấn đề gì khi bạn quên mất điều gì đó – Bộ não của bạn vẫn tiếp tục làm việc để tìm ra điều bí ẩn. Nhiệm vụ thứ tư mà chúng ta phải làm ngày mai là đi đến bưu điện.
“Vì con bấm nhầm số, bố ạ!”, cô con gái trả lời… Cicero muốn lên phòng ngủ đẹp đẽ của mình ở trên gác nhưng không thể. và sẽ tiếp tục từ đây…
Có người của buổi sáng và người của buổi tối. Chú ý: Một số nền văn hóa rất coi trọng tấm danh thiếp vì họ phân định rõ địa vị xã hội hay vị trí từng người trong cấp bậc của công ty. Một cách đãng trí, chúng ta đặt chìa khóa xuống trong khi đang nghĩ đến chuyện khác.
Ai yêu thích động vật có thể học thêm nhiều hơn môn sinh học. “Tôi sinh ra đã mệt mỏi nên nghỉ ngơi là nhiệm vụ của cuộc đời tôi”. Trên ghế xô-pha dành cho ba người, ông nhìn thấy mũi tên vót nhọn được gắn vào vị trí ngồi đầu tiên.
Chúng ta cố gắng nhảy ra, chúng ta bị đập đầu và tự tạo ra chiếc “nắp” cho chính mình – tiềm năng của chúng ta bị kìm kẹp và khóa lại vĩnh viễn. Chạm – chạm vào vỏ nhẵn nhụi của quả dưa hấu, vỏ sần sùi của quả cam. Phải thừa nhận điều này – liệu có phải đôi khi bạn thoáng chút nghi ngờ rằng trí nhớ của bạn làm cho bạn u mê?
Vấn đề chính là mỗi một chữ cái này sẽ gợi cho bạn nhớ đến tên của họ. Cuối cùng, khi bạn đến phòng làm việc, trong bạn nảy sinh một “cảm giác” kì lạ. Tôi không muốn bạn chấp nhận nó như một món quà hay coi nó là hiển nhiên.
Hay nói cách khác, với tất cả những điều bạn muốn nhớ, bạn phải liên tưởng chúng với những điều mà bạn đã biết. Chúng ta sẽ phải hỏi đi hỏi lại tên một người nào đó cho đến khi cuối cùng ta quyết định “SAVE” cái tên đó vào bộ nhớ… để ghi nhớ nó. Như vậy chúng ta đã không thể thực hiện được giai đoạn tiếp nhận thông tin.