Dẫu không phải không có lúc buồn. Trong sự đối phó với sự suy kiệt cũng như không thỏa mãn để có thể tiếp tục lao động: Viết. Còn kiêng nể làm gì, họ hiểu nhau khá rõ rồi.
Cũng chả phải nói ai cũng vứt một tí như thế thì xã hội này ra gì. Tôi đã đang và sẽ không viết hoặc không công bố sớm thế này nếu tôi không tin mình là một thiên tài (về khoản này) hoặc ít ra là một tài năng đếm trên đầu ngón tay. Cô bạn ấy cũng cười khe khẽ.
Nhân vật đã xài gần hết dữ kiện hay ho. Có thể nói hắn là kẻ không bao giờ có khả năng thấu suốt nhưng cần một lí do thuyết phục hơn. Nhưng đây là một trận bóng.
Để ngòi bút của anh bớt đớn đau. Những phiến đá cũng thật êm, mời gọi ngả lưng. Nhiễm thói ấy mất rồi.
Chúng tôi chỉ đi chơi thôi mà. Thấy mặt mình mát lạnh. Chả phải thở than gì.
Chẳng phải họ đang tìm đến những sự thoải mái cho nhau như mong muốn của tôi đó hay sao. Với khả năng lí luận của bạn, bạn hoàn toàn có thể bác bỏ cảm giác tự ti và đầy mặc cảm ấy. Cứ giờ nào là đổ từng ấy tiếng chuông.
Căn nhà hơi lạnh, hơi quạnh quẽ. Tớ cũng quen, luyện tinh thần để khỏi khó chịu chỉ tổ mệt óc nhưng tớ không mê nổi. Nó dẫn đến những hành động đầy cảm tính khi cần lí tính và ngược lại.
Chỉ khổ chị sức yếu, suốt ngày ốm đau mà phải học tập liên miên. Rồi lại lờ đi khi cậu ta thông báo sói đến thật. Nhưng nó có giá trị khi ở giữa khoảng hư vô đến hư vô, nó đã ma sát với đời sống của các hạt bụi khác.
Thật ra, khi đã muốn sống cho ra sống thì ai cũng phải bon chen. Thôi thì tôi im lặng. Bạn hy vọng sự không biết rằng cứ chịu đựng thế này có thể giết bạn được tha thứ khi chẳng may bạn tự giết mình trong chờ đợi.
Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp. Viết một cách không quang minh chính đại lắm vì đây không phải là lúc được viết như một nhà viết mà phải học như một sinh viên. Ví với sự nín thở hợp lí hơn là một con chim bị treo cổ giữa mênh mông không bến đỗ chỉ có thể sống chừng nào còn vỗ cánh.