Hơi buồn là bộ mặt làm đỏm nơi dưới phố về đêm chỉ lòe loẹt có ngần ấy son phấn. Có lẽ bố đã qua rồi cái thời dũng mãnh. Còn nếu không biết gì, cứ để bà già yên tâm với công việc của bà ấy.
Cát là tâm luân lưu giữa hai khoảng đó. Nhưng, trong trạng thái đang bị, tôi không muốn chứng kiến thêm nhiều sự ngộ nhận. Có lẽ bạn sẽ phải xin lỗi độc giả vì những chỗ thật vội vã đâm dở tệ.
Nàng không chịu nổi nỗi đau trong mắt ta nhưng nàng không ngoảnh mặt đi. Thằng này ăn mặc phong phanh. Nó vẫn đang phải chứng minh.
Và cú đấm trở nên có giá trị nếu như bạn là thiên tài chân chính cho dù kẻ bị đấm là ai. Nhiều lúc tác phẩm chán người đọc lắm. Không còn đơn thuần là trò chơi đơn giản hay niềm tò mò thô kệch.
Đừng nhầm bạn với tôi. Lời nói thật (hở hang, rách rưới, ghẻ lở, bụng hóp) bên cạnh cố ngẩng mặt vênh vênh. Bác vừa thoăn thoắt gói vừa bảo Thấy số bác khổ không.
Cát là tâm luân lưu giữa hai khoảng đó. Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau. Khi mà ai ai cũng giật thì chúng xoắn lại, gỡ mãi không ra.
Có lẽ chỉ viết đến đây thôi. Cả những ý nghĩ này cũng quá cũ. Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà.
Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa. Những giọt nước mắt bằng gỗ. Tạo ra sự xuất hiện những con người hiếm hoi ấy phải là một nền giáo dục chung hết sức đúng đắn.
Cả hai trạng thái đều như cơ thể không phải của mình. À, trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt. Cũng có lần vụt nhưng với da thịt nó thì chỉ như muỗi đốt gỗ.
Tắm vù cái rồi đèo thằng em vào bác. Nhưng như một thói quen, bạn lựa chọn ngủ tiếp. Chúng tôi cùng đi bộ đi học và cùng đi bộ về.