Và còn nhiều lí do khác. Phỉ nhổ đạo đức giả là chơi. Rồi đột nhiên máu ở ngực chảy rong róc.
Kẻo mọi người lại trách đi công tác mà không mang gì về. Nó đem lại cho bạn cảm giác thăng hoa với những phát kiến hiếm hoi. Bởi em biết hy sinh từ trước anh rất lâu.
Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai. Sự vô lo của họ giết dần những thiên tài. Anh ta không thể nhẹ nhàng bay lên tránh cú đâm trực diện.
Chúng cố víu vào những kẽ ngón tay. Nó khờ nên nó chưa khai thác được mình. Mất chứ không phải biến mất.
Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia. Lo nghĩ, chỉ dạy hộ cách sống cho người khác chỉ mệt xác và vô nghĩa. Có bệnh nhân nhìn bà già, mặt buồn rười rượi như bị gợi những ký ức về miền quê.
Nhưng không được đâu, khi mẹ vẫn thuộc về phe họ. Tôi không định đánh giá con người qua hành động ấy. Nhưng rồi anh cũng chấp nhận.
Lòng vòng quanh cái viện quân y xấu hoắc, bạn tìm một làn gạch rìa bồn cỏ để ngồi. Ở đây, họ là vua bóng đá, chỉ thấy cùng lắm là người ngang hàng ghế, tả hữu quanh mình chứ không cần thấy người bên trên. Ông anh họ thiu thiu ngủ bên trái.
Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ. Từ chuyện mất xe cỏn con mà mình giao lưu được thêm một người. Ngắm cho tới khi ông phải mỉm cười.
Đến gần nhà, đường tắc, cổ động viên quá khích nhảy ra lòng đường chặn ô tô buýt. Bỗng một chiếc xe tải của cảnh sát trờ tới… Đang có phong trào triệt để thực hiện đường thông hè thoáng. Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé.
Tuỳ theo hành động của đứa nào chỉ có thú tính, đứa nào còn tình người mà tôi chém bằng lưỡi dao hay bằng sống dao cho đau buốt mà tỉnh ngộ trong cảm giác sợ hãi khi đứng vào hoàn cảnh của kẻ bị tàn sát. Bi kịch chỉ đến khi họ bắt đầu khao khát nhận thức, khi họ bị ngăn cấm tình yêu, khi họ bệnh tật không có tiền chữa chạy, và hứng chịu những bất công lớn. Tẹo nữa, cái giấc mơ nó vẫn sờ sờ ra đấy hay nó mất.