Câu như thế không được, phải… dành cho các điều không hợp khẩu vị quan điểm của bác. Vào nằm chôn mình trong suy nghĩ. Đọc cũng không thấy thích một sêri truyện toàn về tôi thế này.
Ông ta nói chuyện cũng khá hiện đại nhưng cái khoản tụt quần này mà vẫn tỉnh bơ thì cũng khá bất ngờ. Ta đâu ham hố thắng thua. Càng ngày càng đông những kẻ hững hờ.
Vận động, đọc sách và làm việc theo sở thích khiến thằng con trai bớt côn đồ. Đầu mùa hoa sữa nở rộ khắp nơi. Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất.
Nói hay hoặc đúng không mà thôi. Không có thời gian để sửa chửa. Mà một con lợn như thế thì hầu như ai (trừ bản thân nó) cũng biết rằng nó hay rống bậy.
Tại tối qua con đi mua bánh khoai (tối qua thấy ngột ngạt, thế là kiếm cớ ra đường đi mua bánh khoai mà lang thang). Dù chỉ nhả ra từng tí, từng tí một cho một người nhiều thụ động. Không phải học con phải về đây ngay chứ.
Trình báo sao đây? Trước tiên là với bác trông xe. Khi bạn phải đánh nhau hoặc làm lành với chính mình, thật khó. Tôi bảo: Chú thông cảm cho cháu, cháu đợi cô cháu ở chợ, lúc chú bảo đi cháu vướng nên chưa đi được.
Những người chọn cách sống độc lập, thanh bạch muốn dung hòa được hoang mang giữa nguyền rủa và tha thứ sẽ thường phải chạy trốn. Lật ngửa cây đèn lên thì thấy các chân tròn nhỏ ấy đều rỗng bên trong, tại nơi sâu thẳm là những cái đầu ốc vít. Bi kịch chỉ đến khi họ bắt đầu khao khát nhận thức, khi họ bị ngăn cấm tình yêu, khi họ bệnh tật không có tiền chữa chạy, và hứng chịu những bất công lớn.
Một cái ngẫu nhiên không an toàn chút nào khi mà con người luôn đói khát vật chất, tinh thần. Không, phải giữ sức khỏe. Tôi lẳng lặng ra về.
Có ai mất xe lại thế không. Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán. Thế nên mới chả bao giờ hiện sinh tất tần tật cả.
Nó giúp bạn có một trạng thái cân bằng tương đối. Ông cụ rất phấn chấn. Một khuôn mặt khá dễ mến và có vẻ quen thân từ trước.