Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại. Phải có mối quan hệ. Mà cũng có thể các nhân vật ngoài đời diễn vở kịch đời quá dở.
Khi vội vã rút chân ra khỏi nỗi cô đơn bằng sự vùng vẫy bản năng, người ta càng dễ lún sâu vào nó. Thiên tài rốt cục chỉ là một niềm an ủi, một lí do mơ hồ, một tấm áo giáp tâm linh dụ dỗ bản thân cho cái việc quá sức của một tài năng mà bạn đang làm. Họ ngắm nhau hồi lâu.
Mặc dù tình yêu thương có thể cứu rỗi tất cả nhưng tình yêu thương của thế giới này hiện đang quá ít ỏi. Hoặc: Môn này không phải học. Những lúc nàng nhìn vào mắt ta, nàng nhìn mãi nhìn mãi mà không chịu quay đi.
Bởi vì nó không là một giấc mơ mà là một cái kiểu như đồ chơi ở Nga (quên tên rồi), mở con to ra lại thấy con bé, mở con bé ra lại thấy con bé hơn. Tất nhiên là trừ chuyện đẻ ra những đứa con giống nhau. Trong sở thú này, những con vật trở nên hờ hững vì tù túng.
Nhưng bạn nghĩ đó không phải là bản lĩnh của thằng đàn ông. Một người theo ngành y không còn hành nghề bằng lòng nhân ái. Chả nghĩ nhiều cho ai được.
Nhưng anh không quẹt diêm mà anh cứ ngồi đó. Khi vội vã rút chân ra khỏi nỗi cô đơn bằng sự vùng vẫy bản năng, người ta càng dễ lún sâu vào nó. Mà dù có biện chứng ảo giác nhiều khi thật hơn thật thì bạn vẫn tin vào tính chân thật của đời sống.
Kiếm tiền cuối cùng cũng để làm gì. Các em nhỏ nếu lỡ đọc thì không nên tự hào vì mình biết ngoáy mũi như tôi. Bao giờ từ trước đến nay cũng thế, cứ phải thấy thương đau tận mắt, phần lớn loài người mới chịu xót xa.
Nhưng mà chả tin được anh bác sỹ này lắm. Với người nghèo thì nó đánh vào thực phẩm. Dù sao việc bị phê bình tôi quá cũng làm hắn nao núng qua tối.
Nhấc cánh tay nhẹ hều rờ thử lên ngực. (Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác). Phải có mối quan hệ.
Đơn giản thôi, kéo nhẹ nó về phía biển nó sẽ tự lùi lên bờ. Nó rất giống tôi nhưng đơn giản là vì nó đọc và hiểu ít hơn nên nó chưa dung hòa được. Tôi có nhớ một lần về quê ăn cưới, bác ngượng ngùng trong chiếc áo bó cổ lọ.