Roosevelt được quốc dân bầu làm tổng thống. Dùng cách đặt câu hỏi để khuyên bảo người ta". Trái lại, nên chứng minh cho nó thấy rằng chất độc trong thuốc làm hại bộ thần kinh và nếu nó không bỏ thuốc đi, thì có lẽ tới kỳ thi thể thao sau, nó sẽ thua anh em mất.
Tôi sẽ chứng rõ rằng. Tổng thống Roosevelt còn làm như vậy, còn phần đông chúng ta, ra sao? Nhưng "con ngựa bất kham" đó đã làm cho ông bầu phải bao phen bứt đầu bứt óc.
Vậy muốn có hạnh phúc gia đình, quy tắc thứ hai là: "Bạn trăm năm của ta ra sao, ta chịu làm vậy, đừng có ý sửa đổi làm chi" Bà ấy: "Ông Carnegie! Tôi hối hận đã viết cho ông một bức thư như vậy. Tôi thích tưởng tượng cảnh Gladstone, cụ Thượng nghiêm trang nhất của nước Anh, mà cầm tay vợ, nhảy múa với bà trước lò sưởi, ca: Chồng rách rưới, vợ lang thang Buồn vui tranh đấu trên đàng cùng nhau.
Lần sau, muốn xin bọn cắm trại có ý tứ một chút cho khỏi cháy rừng, hoặc muốn bán một món hàng hoặc mời một ông bạn dự vào một việc thiện, xin bạn hãy trầm tư một lúc và tự hỏi: "Họ chịu làm điều mình xin họ là vì lẽ gì?". ý nghĩ đó tự nhiên làm nở nụ cười trên môi tôi. Chúng tôi biết rằng ông bận nhiều việc lắm; xin ông đừng mất công trả lời thư này.
Tay nên có cây viết chì hay viết máy để đánh dấu ở ngoài lề những lời khuyên nào mà bạn tính thi hành. Hãng đó tin cậy được và chế tạo đồ thiệt tốt". Ông Hurock hứa làm như va muốn, và sau cùng dắt con "ngựa con bất kham" đó ra sân khấu để được hoan hô như vũ bão như mọi tối.
Bà góa và giàu đó, đã không trẻ, không đẹp, cũng chẳng tài hoa gì. Trong lịch sử ít thấy những đại tướng có can đảm và đại lượng để tự nhận lỗi như vậy. Ông lại khuyên tôi nên ở châu u bảy tuần lễ.
Roosevelt tức khí, chịu tranh đấu. Ông đáp: "Nai lưng ra mà làm việc". Tôi sắp chạy lại thang máy.
Đừng bao giờ để người đó trả lời "không" hết. Đó là quy tắc thứ tám. Đại tướng Hooker đã có những lầm lỗi nặng và Tổng thống muốn sửa trị người hữu dõng vô mưu cầm vận mạng của cả một dân tộc đó.
Tức thì sự phản đối của tôi trái ngược lại hẳn chắc các bạn đã đoán được. Tôi đường quạn đây thì đọc nhằm bức thư của một kẻ tự thị chỉ nói đến vinh dự của y, ý muốn của y thôi! Cha chả là ngu! Vậy mà làm nghề quảng cáo chứ (!) Cái đó cũng đáng kể, phải không, ông?".
Chỉ có một người đại tài mới giữ vững được địa vị đó". Họ khuyến khích anh, khuyên anh và thú rằng đã có nhiều thiện cảm với anh. Trong 20 năm nữa, có lẽ tôi không còn tin tới nửa lời tôi đã nói trong cuốn sách này.