Có lẽ cũng không dám gần quá vì sợ bị hút vào rồi thì không dứt ra nổi. Nhưng đằng sau mọi vai diễn phản diện hay chính diện, thật thà hay dối trá đều cần một tâm hồn lương thiện. Con người thường chỉ trở nên biết ơn sau khi họ cảm thấy hàm ơn.
Dẫu không phải không có lúc buồn. Bởi vì, với những con người thành thật và tử tế ở một mức độ lớn hơn giả dối, anh sẽ thấy điều kỳ lạ. Rồi ông ta dạy tôi cách viết chữ BÀI LÀM có chữ A thấp hơn các chữ khác và gạch đít hai cái để đánh dấu bài.
Bảo: Con học tối thế, bật đèn lên chứ. Giờ đây, khi cái chú công an hay cảnh sát gì đó đèo tôi về phường trên chiếc xe của tôi. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Họ muốn và ép tôi sống theo cách của họ. Bác trai: Bây giờ tôi xin nói vài lời với cậu mợ, với cháu. Xuống đó để ôn thi nghĩa là mỗi ngày bạn sẽ phải có mặt trên cái bàn học chừng nửa ngày.
Chơi là làm cho người ta thấy hay khi chứng kiến, lại làm người ta chán kinh. Và họ chấp nhận chúng như một tất yếu khách quan. Và bào chữa cho mình bởi sự chăm chỉ lo toan trong sự thiếu tri thức.
Cái khác ở đây cứ để mập mờ như vậy vì khó định nghĩa. Tôi thấy thương chị út, cũng không nhiều lắm, tính chị không hợp với ngành an ninh dù mai đây cũng chỉ làm trong văn phòng. Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em.
Giữa guồng quay, con người ai sẽ dừng lại và dành thời gian cho nhau. Để không kiêu hãnh, khinh bỉ và xa lánh thì bạn phải mặc cảm. Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào.
Đáng nhẽ tôi cũng nên biết ngoan ngoãn trong ý nghĩ và bao dung với tầm nhận thức của chú như bao ông chú khác đầy rẫy đời này. Phỉ nhổ đạo đức giả là chơi. Bạn thích bác trai và sự hoà hợp của hai người ở những thời điểm như thế.
Đầu tiên tôi đốt cái cuốn sách tiếng Anh (đã xé thêm mấy trang sau khi mẹ về). Không thích nhưng vẫn lạc vào bởi đó là một phản ứng thật, dù ở một cấp độ xoàng. Tôi không hề phản đối.
Biết là cái ấn tượng ấy chẳng hay ho gì. Tôi định kêu to hơn, lại thôi. Không nên ngộ nhận đó là thứ khẩu hiệu của nhà đạo đức.