Nhưng ở đây các bác sẽ giúp cháu trở lại nhịp sinh hoạt bình thường mà tự cháu phá vỡ. Nếu bạn cứ chiều lòng họ, chả mấy chốc mà bạn giống họ như rập khuôn. Và xã hội nó đâm ra thế này.
Bạn dậy trước chuông báo thức 6 giờ một chút. Nhưng mà tôi bỏ học. Dù tôi rất ghét những người ích kỷ và khe khắt.
Chúng ta cùng bắt chước nhau và vô thức tốt hơn từ đó. Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn). Bạn chui vào nhà vệ sinh nằm sâu hơn, bạn đóng cửa lại, nó nhảy tót lên tầng hai, xuyên qua tường, gỗ, qua vải rèm đuổi đến nơi và ngó bạn tè với cái cười hả hê xen giễu cợt.
Ai có thể giữ được tuổi trẻ, những người lúc nào cũng có thể bị cám dỗ bởi thứ triết lí hiện sinh muôn hình vạn trạng. Rồi chợt nhớ ra, bác tiếp: Đúng rồi. Ai bảo các cậu đi trốn hoặc chợt ùa ra nhiều quá.
Gió se sẽ mang vị mặn. Con người muốn mau lành bệnh cũng thế. Bạn trân trọng nhất những người bào chữa cho người khác trước khi phán xét, và đối xử ngược lại với bản thân.
Và xã hội nó đâm ra thế này. Thực hiện xong được tâm nguyện tiếp theo này, có lẽ bạn có một chút bình thản để chơi cuộc chơi của họ. Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân.
Nhưng tôi sẽ không kết luận điều đó bằng cảm tính hay lí tính. Đã bảo chả thích viết đâu. Nhưng như một thói quen, bạn lựa chọn ngủ tiếp.
Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm. Làm ơn nhanh nhanh cho. Hoa sữa đẹp, cân đối, xanh gần như quanh năm, ít rụng lá, dễ trồng nên dường được nhân rộng ra các đường phố.
Phụ nữ thì thường có ai nghe hoặc không có ai nghe cũng tâm sự. Và lại, vừa mất giấc mơ vừa thêm tội chống người thi hành công vụ. Bác hỏi: Sao con không đi học.
Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm. Nhưng lịch sử thường chỉ đánh giá cao những chủ thể điều hòa được những tác động và làm chủ được hoạt động sống, nghĩ của mình. Này thì… đời người là hoa hồng héo-chỉ còn xơ lá với gai mòn…