Và nữa, trong những thành phần được coi là trên mức nhận thức bình dân, thiếu gì những hạn sạn đội lốt gạo cơm mà không bị phát giác cũng bởi khả năng đánh giá non kém của số đông bình dân. Tôi hơi chờn sự thân quen hoặc để lại ấn tượng. Đến nhanh nữa lên, để con người đỡ khổ.
Cứ nghe em nói, bất kể điều gì, thậm chí, nghe sự im lặng của em, anh cũng đều tìm thấy ý nghĩa cuộc sống trong ấy. Đều có mục đích cả hoặc chả có mục đích gì. Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập.
Cũng như chống lại nguy cơ bị tuyệt chủng. Sai lầm lớn nhất là họ không đủ khả năng lí luận thuyết phục vì không đi tiếp những nẻo đường phong phú của nhận thức. Và luôn là một cô thủ thư đầy trách nhiệm, lưu giữ và sắp xếp khá ngăn nắp những gì mà bạn cứ tưởng bạn đã quên béng và bị xóa sạch mất rồi.
Tôi khóc cho chúng không vì thương hại mà vì nỗi cô đơn ấy không phải nỗi cô đơn bây giờ của tôi nhưng tôi cũng đã từng đi xuyên qua. Lúc tôi khóc, dường tôi có hỏi tại sao mình khóc. Và anh đã đủ dũng cảm để nói rằng: Anh yêu em.
Gã mang trong mình sứ mệnh hồi sinh tình yêu thương và nỗi sợ tương lai để cứu rỗi loài người. Và anh nhận ra em chẳng bao giờ chơi ác được. bonus: người bình thường làm thiên tài khó thế nào thì thiên tài làm người bình thường cũng khó không ít hơn thế.
Nếu bạn tin vào những điều trên, là một người không tốt hay một kẻ phân vân trước ngưỡng cửa thiện-ác, bạn sẽ yên tâm mà ác. Một thứ gì đó mà không phải thuốc ngủ quá liều. Có lẽ là thứ món tráng miệng bên cạnh những món chính tuyệt hảo không đủ cho tất cả.
Không không cần gì cần ai nữa. Trinh sát phán đoán: Người quen. Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác.
Sự so sánh tối nghĩa đó cũng có lí do là xu hướng tuyệt đối hóa sự lựa chọn và đòi hỏi sự hoàn hảo, dâng hiến trọn vẹn vốn có của đời sống, nghệ thuật. Để kiếm tiền sạch và xứng đáng theo cách của bạn. Lại nói chuyện đi đá bóng.
Còn lại, nó mới là hư vô. Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ. Mong ông chỉ nói những điều cần nói.
Thế mà rồi cũng ngủ được. Bố thì có phương pháp khuya rồi còn để đèn, vào nhắc không được, bố tắt luôn áptômát. Với những con lợn này thì nắm tay nhau cùng bước bên nhau với lại vì hạnh phúc nhân loại chắc phải đợi hơi lâu.