Nếu giờ này tôi ở nhà, mọi người chắc đã yên tâm ngủ. Bạn chưa làm được gì cho họ. Câu được rồi, tốt thưởng cho bạn lúc bạn đẩy xe máy lên nhà qua các bậc thềm cao, hoặc lúc tưới cây xong, hay khi ăn đủ ba bát cơm (bài tủ dành cho bữa cơm: Cơm ba bát-áo ba manh-đói không xanh-rét không chết).
Cái giấc mơ nó mất đi thì thôi. Không phải tỏa ra từ tay nàng mà từ hồn nàng và ngay trong hồn ta. Họ chắc sẽ không chịu thua thiệt nghệ sỹ về những mặt mà họ vốn coi thường.
Tôi có thể chấp nhận ngay án tử hình mà không cần tranh cãi, bào chữa. Và khi kẻ thua bay đến miền đất hứa, rũ bỏ mọi tranh đua chốn hồng trần thì kẻ thắng mỉm cười bấm nút cho máy bay nổ tung. Gọi đó là chiêu bích hổ du tường, được anh em kính nể.
Đừng nhầm là chúng tôi lạnh với nhau. Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không. Cái mà là một người thì đứng ở vị trí nào cũng có quyền nói.
Tôi không rõ đêm nay có vỡ giấc và người nhẹ bẫng nữa không. Tôi thấy xã hội này khổ và cần làm cho nó bớt khổ càng sớm càng tốt. Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi.
Và tôi thì giữa gia đình này, ai cũng ít nhiều thương tôi nhưng lúc nào tôi cũng có mặc cảm của một thằng phản bội. Không biết thanh minh thế nào. Vẫn tin là đủ sức kiếm nhiều tiền trong tương lai.
Tô mỳ của bạn cũng đang nghi ngút hơi. Và nhận ra khi sức khỏe không cho phép thường xuyên đá bóng, đầu bạn mệt hơn rất nhiều. Sự lộn xộn giờ giấc còn có nguyên nhân là để bạn tìm những khoảng tĩnh, tránh khỏi sự quấy rầy và muốn vô hình trong tầm mắt họ khi làm việc.
Câu chuyện đó là của phương Tây, cách đây hàng thế kỷ và có ý nghĩa khác. À, hôm trước thằng em có hát bậy trong nhà tắm: Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc con lợn. Ba năm… Ba năm thì không tính được.
Chúng như những giọt luôn hiện hữu trong nhân gian mà có người biết, có người chẳng bao giờ biết. Hai nhà này dù cách sống có vẻ khác nhau nhưng trong thâm tâm đều sợ mình ngộ nhận. Dù không phân biệt rành mạch được tiếng nào là của chim trên cây ngoài trời và chim trong lồng.
So với họ, đó chỉ là những tiếng lá rơi. Nhưng lâu không cười thì đáng sợ lắm. chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy