Hắn biết vì hắn đã từng. Và bạn biết sẽ không ai biết đó là tiếng THÔI mà bạn đã rống lên vừa bực bội vừa ai oán vừa chán nản. Những cái tát của cát.
Rồi một ngày kia, cậu ấy sẽ cảm thấy cần bất bình. Cái chính nằm ở sự tự điều chỉnh. Và những khuôn mặt mới như rất thân quen, như gặp ở đâu đó rất lâu rồi.
Và bác thường là người chiến thắng và đạt được mục tiêu. Đời sống toàn vẹn là đời sống nhiều trạng thái với những tỷ lệ khác nhau mà tự thân chủ thể dung hợp, pha trộn. Lúc đó, không giữ được những cơn đau tổng thể bung ra đòi chào ngày mới và lưu luyến ngày cũ.
Vài lần trước, bố đưa giúp tôi, chỉ thấy phản ứng làng nhàng. Không chắc tại số phận. Những lúc vui vẻ bên họ, thoảng tự hỏi thêm câu này: Liệu bạn có làm liên lụy gì đến họ không? Có lẽ không, vì bạn làm việc hoàn toàn độc lập.
Hôm thì thằng em hoặc ông cậu nhấc máy. Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá. Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không.
Và tiếp tục đùa cợt với bạn trong màn đêm. Lúc này họ lại tưởng tôi đùa. Để người ta phải nể.
Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở. Mạch sáng tạo và khao khát đến với nó không chảy rần rật trong hắn. Úi chà! Chơi trò này tí đã chán.
Bạn hiểu tại sao trong những cuộc chiến, những mưu đồ chính trị, dân chúng chỉ hoàn toàn là những quân cờ thí tính về mặt số lượng. Mà đếch giấu được những dòng nước mắt chả hiểu sao cứ đòi li dị cái thân xác đầy nhục nhã ấy để rơi đánh bịch xuống đất. Này, mày chuyển cái bàn này lên.
Lại tắm qua rồi vào phòng xông hơi ướt. Không chắc tại số phận. Nó nhét vào cặp, cái cặp là lạ, và bảo có khá nhiều thư trả lời.
Lần khác, chúng tôi lại vào nhà ông bà ngoại tôi ở Hà Đông. Hoặc là tôi ích kỷ, tôi bất hiếu, tôi bất cần thì những điều đó lay chuyển được tôi ư? Nếu tôi là kẻ (mà theo tôi là) chẳng ra gì như thế thì rốt cục, những sợi dây liên kết giữa họ và tôi hay giữa chúng ta không phải là tình người. Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ.