Mẹ bảo để mẹ đi xem chung kết. Mắt và đầu đau đã thành nhàm. Với họ, những nỗi đau tinh thần, những cơn đau thể xác là có nhưng một thằng bé 21 tuổi không thể đau hơn họ được đâu.
Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết. Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học. Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình.
Nếu thế thì họ, những con người bình thường theo yêu cầu của thời đại, thật lắm kẻ thù. Bác sẽ không biết buổi chiều hôm qua, sau khi đá bóng, ra vòi nước táp những luồng nước máy lên mặt, vuốt lên đầu; lấy nước trong xô nước chè thua độ vừa tan hết thanh đá to tướng phả lên mặt lần nữa; rồi phóng xe trên đường, bạn có một cảm giác sảng khoái hiếm hoi. Vì thế mà nó làm bạn hay tự hỏi bạn có phải là bạn không.
Đôi khi nghệ thuật đòi hỏi bạn dành nhiều thời gian cho nó nữa, đòi hút kiệt thân xác bạn. Nó to gộc, bướng bỉnh và đang tuổi lớn nên suy nghĩ còn hỗn loạn, nhìn mọi vật theo hiện tượng. Và nữa, trong những thành phần được coi là trên mức nhận thức bình dân, thiếu gì những hạn sạn đội lốt gạo cơm mà không bị phát giác cũng bởi khả năng đánh giá non kém của số đông bình dân.
Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi. Sự thai nghén tương lai lúc nào cũng đứng trước rủi ro băng hoại. Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng.
Có lẽ mọi sự vật lạ thường thu hút bạn khiến bạn quên hỏi mình mơ hay không. Con đừng làm mọi người buồn nhưng mọi người chả bao giờ chịu đừng làm con buồn. Cậu em người quen ấy đến đó thường xuyên.
Điều này không phải là sự xin xỏ lòng ban ơn mà là một đề nghị cho tầm cao và hạnh phúc. Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau. Con người muốn mau lành bệnh cũng thế.
Này, mày chuyển cái bàn này lên. Nhưng rốt cục thì chúng ta vẫn không thích nói thật. Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi.
Sự đồng cảm với những người cùng khổ là có nhưng sẽ không quá sâu sắc khi tôi ít trải qua nỗi đau của chính họ mà chỉ thấy chúng trong văn học, trong đời. Có thể còn biết tình nguyện ủng hộ người nghèo. Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ.
Bạn từng lấy viết làm phương tiện, làm một thứ bầu bạn qua ngày. Sự thật và những khái niệm luôn bị đánh tráo và lạc hậu. Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu.