Vừa muốn mắng cho đứa con gái và người chị họ ngoại vừa thừ người ra. Bàn học và máy vi tính của chị út được chuyển sang đó. Nói chung bạn tạm chiếm được thành luỹ này rồi.
Khi thường thường, họ vẫn nhầm lẫn giữa lúc bạn thật và lúc bạn đùa. Và tôi lại muốn khóc vì bất lực. Một kẻ lạc loài vô cảm.
Suốt trận, bạn ngồi im trong sự cuồng nhiệt của cả vạn cổ động viên xung quanh. Thế nên có người chả nghĩ gì, có người đầu nóng phừng phừng. Cái câu Mẹ mày, mất dạy tôi không giận các chú đâu.
Dù đôi khi như leo cột mỡ. Nhà văn hôn lên những giọt nước mắt của nàng, cọ đám ria vào má nàng và thì thầm trên trán nàng: Mình ạ, em biết không? Cô bé ấy phải đốt diêm là bởi chẳng còn có sự lựa chọn nào khác mà thôi. Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết.
Tay không nhấn mạnh chăng? Thử viết nắn nót xem nào. Người bố không nhớ nhiều về việc vợ nói chuyện điện thoại ở tầng dưới, đứng ở tầng trên nhấc máy nghe trước mặt con. Đã đi một số cây số.
Nhưng nhà văn không thấy thanh thản. Ở trước cửa hiệu thuốc cạnh nhà, có một cây hoa sữa cưa nhánh gần gốc. Nói chung bạn tạm chiếm được thành luỹ này rồi.
Nơi mà vì đã nhiễm sự thờ ơ, chẳng ai ủng hộ anh. Cho cô bé bán diêm, nàng đáp. Nên quả thực thế giới của bạn có nhiều cái ngu và đầy bệnh.
Được thiên tài cảm ơn, sướng nhé. Dù sao cũng có lẽ là một phần của truyền thống. Cái thói ích kỷ làm loài người còn mông muội, phát triển không kịp hiện đại đã từ lâu được hợp thức hóa.
Những kẻ lãnh đạo vừa tài vừa ác luôn biết đánh vào cái phần không dễ thiện của con người. Cái xương sống đèn, mà nếu trông cái chụp đèn như một cái đầu búi tó thì nó là phần từ cổ xuống hông, được làm bằng nhựa mềm để chỉnh cái đèn gù hoặc gù hơn nữa. Trước thì cảm giác người nặng trịch, không tài nào động cựa.
Thôi, năm nghìn đi ạ. Duy chỉ có một lần không hiểu theo thói quen hay chẳng vì lí do gì mà nàng gọi tôi là thằng trong một câu chuyện với cô bạn bàn trên. Ngồi bên trái tôi là một người khá điềm tĩnh, ít reo hò.