Con sông trước mặt thật xanh và êm. Đây chỉ là một sự sống sót qua vài cạm bẫy đầu tiên. Ông anh họ thiu thiu ngủ bên trái.
Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm. Biết yêu thương để được yêu, đó là mong muốn của bạn với những người nghệ sỹ. Và thế hệ sau sẽ đào sâu một cách có trách nhiệm hơn trong sự hứng thú khi làm bài kiểm tra lịch sử về thế hệ chúng ta.
Bạn không phải là một tên hèn nhát, một kẻ lười biếng. Cũng như thừa sức chỉ ra sự tàn nhẫn của môi trường xung quanh một cách cay nghiệt hơn. Lúc đó, họ sẽ thấy sự tù túng và bất lực.
Mặc dù ta cảm nhận khá rõ giữa muôn thứ giải trí tân kỳ của đời sống, những tác phẩm văn học hay vẫn có một sức hấp dẫn kỳ lạ. Riêng nó vẫn chịu định luật về trọng lực của địa cầu. Hình như mắt tôi rơm rớm.
Còn cả đời quanh quẩn với vài mảnh vỡ của chiếc bình tạo hóa (mà cũng chả ghép nên được một thế giới hay ho gì từ những mảnh vỡ ấy) thì chấp nhận làm người bình thường. Chả phải thở than gì. Và tôi thì giữa gia đình này, ai cũng ít nhiều thương tôi nhưng lúc nào tôi cũng có mặc cảm của một thằng phản bội.
Bác vừa thoăn thoắt gói vừa bảo Thấy số bác khổ không. Bác không bán hàng nữa, cho thuê cửa hàng. Mãi mãi, ta chỉ là một cậu bé nhạy cảm, càng lớn càng nhạy cảm.
Nhà văn hôn lên những giọt nước mắt của nàng, cọ đám ria vào má nàng và thì thầm trên trán nàng: Mình ạ, em biết không? Cô bé ấy phải đốt diêm là bởi chẳng còn có sự lựa chọn nào khác mà thôi. Khi họ coi bạn là một đứa trẻ con thì thật khó thở nếu cứ giữ bộ mặt đạo mạo làm gì cũng quang minh chính đại của một quân tử. Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm.
Họ biểu trưng cho chính họ. Tất cả mối bận tâm của họ nằm trong vòng luẩn quẩn ấy. Tôi khóc vì những câu hỏi tâm thức như thế sau cả chục năm làm tôi mệt mỏi.
Nó có một vẻ đẹp trầm hùng như một bản anh hùng ca, lúc da biết như bản thánh ca, lúc lại như trẻ con líu lo. Cô ta có lỡ đọc phải cũng đừng nhầm là mình. Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn.
Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên. Nhưng mà sau đó thì sao? Có mèo lại hoàn mèo? Bạn thích được đi một mình lúc này, giá có cái máy ảnh và giá biết chụp lúc đêm thì tốt. Bình thường thì bạn cũng không viết dài thế này đâu, chỉ viết một vài bài thơ và viết theo hàng ngang.