Với sự phân vân đó, bạn sẽ không cảm thấy yên tâm mà đắp giấc ngủ lên mình dù bạn có thể là một thiên tài. Và thế là những dòng nghĩ ngấm vào tiềm thức ngày một nhiều lúc nào không hay. Vài lần trước, bố đưa giúp tôi, chỉ thấy phản ứng làng nhàng.
Cũng vì sợ điều đó mà tôi muốn bình dân là một cái mặt bằng được nâng cấp hơn. Bạn không dại gì mà đấu tranh tư tưởng xem nên dậy kéo lê cái thân xác rã rời đi học hay cố vùi vào giấc chập chờn và dậy ăn sáng vào tầm 2 giờ chiều. Chỉ thấy một tí xíu thất vọng.
Chả nên tham lam làm một tiểu thuyết làm gì, vừa mệt vừa không thích nhiều hơn là thích. Hồi trước nó ở tầng một, trên đầu giường bác gái. Đây là lần thứ hai tôi khóc trước mẹ.
Nếu xót thương trước bà già này, quả tình xót thương, thì có sống được không nếu tôi thống kê cho bạn những bà già phải chui vào những bãi rác cực kỳ bẩn thỉu. Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ. Lúc đó, không giữ được những cơn đau tổng thể bung ra đòi chào ngày mới và lưu luyến ngày cũ.
Để thay đổi những điều cần và có thể thay đổi. Tôi không khó chịu, cũng chẳng động lòng. Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản.
Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa. Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ. Một khi đã hòa vào xu thế hờ hững của xã hội thì không tránh khỏi thói quen đưa sự thờ ơ và thiếu quan tâm lẫn nhau vào trong gia đình.
Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh. Tôi cũng không phản đối đâu. Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười.
Sự thai nghén tương lai lúc nào cũng đứng trước rủi ro băng hoại. Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó. Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá.
Những đêm ôn thi như thế này thì lại có cớ thức. Bố thì có phương pháp khuya rồi còn để đèn, vào nhắc không được, bố tắt luôn áptômát. Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức.
Thật ra, tôi cảm thấy khó chịu lắm khi thỉnh thoảng lên mạng thấy những kẻ chỉ gặp vài trường hợp tiêu cực đã dám phủ nhận cả một bộ phận con người. Lũ sư tử trông thật già nua và hốc hác. cũng như không biết trong chính ý nghĩ này cũng âm ỉ một phiên tòa